Chương 2 - Màn Nghiệt Duyên

6.

Kiếp trước hai người họ không vui mà t/an, ta cũng không để ý gì cả.

Kiếp này, ta lặng lẽ đi theo.

Lâm Nguyệt Thư quả nhiên không rời đi.

Nàng chặn Bùi Thừa Kiền lại dưới bóng hòn non bộ, điệu bộ th/ảm thư/ơng hỏi hắn:

"Bùi Thừa Kiền, chàng yêu ta mà đúng không?”

“Chàng đã từng cầm chiếc bánh rau rừng ta làm và nói đó là món ngon nhất toàn thiên hạ này, nói rằng chàng thật may mắn khi gặp được ta và nói chàng yêu ta.”

"Chẳng qua chỉ là chàng biết chuyện ta công lược chàng, trong lòng lo lắng không biết ta có thật lòng đối với chàng không, cho nên mới trách ta.”

“Chàng cưới Thôi Vãn Tình làm thê, chỉ vì lúm đồng tiền của nàng khi cười giống ta cực kỳ.”

"Có phải hay không?"

Chẳng trách Bùi Thừa Kiền luôn khen ta khi cười lên là đẹp nhất.

Chẳng trách Lâm Nguyệt Thư một mình mang bánh rau rừng đến cho Bùi Thừa Kiền.

Hóa ra đó là ký ức tình cảm sâu sắc…

Thuộc về hai người họ.

7.

Đợi sau khi thái tử rời đi, ta đã ngăn Lâm Nguyệt Thư lại.

“Tình ý mà Lâm cô nương dành cho điện hạ, bổn cung thấy được rất rõ ràng, vì thế mà cảm động.”

"Mà bổn cung xem trong lòng điện hạ, cũng không giống không có cô nương.”

Lâm Nguyệt Thư nghi hoặc: "Nương nương đây là có ý gì?"

Ta vỗ nhẹ vào tay nàng:

"Bằng không bổn cung làm quân tử một lần, thành toàn cho chuyện tốt của người khác, giúp ngươi được như ước nguyện.”

“Bổn cung có thể vì ngươi và thái tử thỉnh một thánh chỉ thứ hôn, để ngươi thành thái tử phi của hắn.”

Lâm Nguyệt Thư có hai nhiệm vụ công lược.

Một là ngồi lên vị trí thái tử phi.

Hai là khiến Bùi Thừa Kiền động lòng.

Trở thành thái tử phi, công lược của Lâm Nguyệt Thư đã thành công một nửa.

Thời gian trôi qua, sớm chiều bên nhau, Bùi Thừa Kiền cũng khó mà không động lòng, việc công lược thành công là điều đương nhiên.

Vì vậy Lâm Nguyệt Thư rất phấn khích.

Nhưng nàng vẫn kiềm chế và hỏi ta: “Nương nương là đang nói đùa sao?”

Ánh mắt ta trầm tĩnh, âm thanh có chút lạnh lùng:

"Không, bổn cung không bao giờ đùa giỡn với người khác."

Lâm Nguyệt Thư cúi đầu qu/ỳ xuống, bái phục trên mặt đất: "Nguyệt Thư cảm ơn đại ân của nương nương, cả đời không quên."

Cả đời không quên?

Đúng thật là khó có thể quên.

8.

Trước khi ch*t ở kiếp trước, Lâm Nguyệt Thư cũng từng đơn độc đến tìm ta.

Nàng thần sắc kiêu ngạo, ngữ khí trêu chọc:

"Thật ra đôi mắt này của ta, hệ thống đã sớm chữa khỏi cho ta rồi.”

“Chẳng qua là vì để chiếm được tình yêu của Bùi Thừa Kiền, ta mới tiếp tục giả m/ù.”

“Đôi mắt của con trai ngươi ta vốn không cần, nhưng ta chính là h/ận…”

Giọng nàng càng lúc càng khẩn thiết:

“Ta h/ận ngươi giúp chàng lừa dối ta, h/ại ta công lược th/ất b/ại, không bao giờ có thể trở về nhà.”

“Ta h/ận đến cuối cùng đã tương thân tương ái với chàng, nhưng thân thể trinh nguyên của chàng không thuộc về ta, đứa con đầu lòng của chàng không phải do ta sinh, vị trí chính thê của chàng cũng không thuộc về ta!

“Đều tại ngươi!”

“Thế nên ta phải khiến ngươi đa/u kh/ổ tột cùng, đến mức gan và ruột đ/ứt lì/a từng khúc.”

Mắt ta đỏ hoe vì gi/ận d/ữ, khóc gào lên.

Lâm Nguyệt Thư hài lòng rời đi.

Ta dùng hết sức lực cuối cùng của mình, cầm thấy chùy thủ đuổi kịp Lâm Nguyệt Thư, một da/o đâ/m tới.

Nhưng ta còn chưa chạm vào nàng, đã bị những mũi tên b/ắn lo/ạn từ Ngự Lâm Quân của Bùi Thừa Kiền bắ/n ch*t.

M/á/u chảy khắp mặt đất.

Rõ ràng là hai người họ yêu hậ/n tình cừu, ngược luyến tình thâm.

Rõ ràng là họ đã kéo ta vào vũng bù/n này.

Tại sao đến cuối cùng, chỉ có họ tu thành chính quả.

Còn ta, toàn tộc bị di/ệt, mất đi tất cả, bị họ xem như là vật hy sinh cho thứ gọi là tình yêu.

Thật sự là…

Cả đời khó có thể quên.

9.

Trong bữa yến tiệc vạn thọ của hoàng đế, ta đưa theo Lâm Nguyệt Thư tiến cung.

Bùi Thừa Kiền cau mày nói:

"Sao nàng lại mang tiện tì này vào cung?"

Ta trấn an hắn: “Lâm cô nương là người có công, xứng đáng được dự tiệc”.

Bùi Thừa Kiền không hài lòng gật gật đầu, nhắm mắt không nói gì.

Đột nhiên ngựa bị ho/ảng s/ợ, toàn bộ khoang xe lắc lư d/ữ d/ội, cả cỗ xe lật ng/ã xuống đất.

Bùi Thừa Kiền vô thức bảo vệ ta.

Còn Lâm Nguyệt Thư bị hất ra khỏi xe ngựa, bị thương ở cánh tay.

Bùi Thừa Kiền s/ốt ru/ột hỏi ta: "Vãn Vãn có bị thương không?"

Ánh mắt ngập tràn lo lắng.

Ta gi/ễu c/ợt trong lòng, hắn đúng là diễn xuất đến tròn vai.

Rõ ràng với khoảng cách của Lâm Nguyệt Thư căn bản không thể nghe thấy giọng nói của hắn, lại cứ phải giả vờ quan tâm một tiếng.

Ta lắc lắc đầu tỏ ý không sao, phớt lờ hắn.

Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người lại bắt đầu khởi hành.

Lâm Nguyệt Thư bước vào một chiếc xe ngựa khác với khuôn mặt t/ái n/hợt.

Bùi Thừa Kiền thờ ơ nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.

Nhưng ta lại nhìn thấy.

Ở một góc khuất, hắn véo tay mình đến đỏ bừng.

Ta bình tĩnh nói:“Điện hạ, thần thiếp không bao giờ nói đùa.”

Bùi Thừa Kiền có chút ngơ ngác: "Cái gì?"

Ta nói tiếp: “Ngày đó nói sẽ thứ hôn cho Lâm cô nương, thần thiếp không hề nói đùa.”

Ta nghiêng đầu rất ngây thơ:

“Nếu điện hạ đã ch/án gh/ét sự đeo bám của Lâm cô nương như vậy, chắc người sẽ rất vui khi thấy chuyện này xảy ra phải không?”

Đôi mắt phượng của Bùi Thừa Kiền tối sầm lại, tối đen như vực sâu.

"Vãn Vãn, nàng thay đổi rồi.”

“Những đức tính hiền lương thục đức, đoan trang rộng lượng thường ngày của nàng, đều chỉ là diễn thôi sao?”

“Nếu như vậy thì ta xem như thật sự đã nhìn lầm, đem lòng yêu nhầm người rồi.”

Ta vuốt thẳng nếp nhăn trên y phục, nhàn nhạt hỏi:

"Điện hạ không phải rất gh/ét Lâm cô nương sao? Tại sao lại phản ứng lớn như vậy?"

Bùi Thừa Kiền ngh/ẹn lại, sữ/ng người.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, an ủi nói:

"Ta chỉ cảm thấy việc làm loạn phổ uyên ương không tránh khỏi có chút tùy hứng."

Ta nhẹ thở ra tiếng, không quan tâm hắn, quay người bước xuống xe ngựa.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, lạnh lùng nói:

"Ta gh/ét nàng ấy, nhưng ta cũng sẽ không bao giờ cho phép nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn với nàng ấy."

Ta hu/ng hă/ng rút tay ra, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Có lẽ ánh mắt này quá lạnh nhạt, hắn nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

Cung yến bắt đầu, khách khứa ngồi đầu bàn, biên quan lại truyền đến chiến báo.

Huynh ta đã thắng một trận đại chiến với Bắc Lương, hiện đang mang quân trở lại triều đình.

Thúc thúc ta đã trấn áp thành công cuộc nổi loạn ở Nam Cương, hiện đã có vị trí vững vàng.

Hoàng đế vui mừng khôn xiết, ban thêm cho cả tộc Thôi Thị một kim bài miễn tử.

Hoàng đế nhìn thấy ta ở bàn tiệc liền cười vui nói:

“Thái tử phi có muốn phần thưởng nào không, cứ việc mở lời.”

Trong góc không ai chú ý, Lâm Nguyệt Thư tràn ngập mong đợi.

Nàng nghĩ rằng, ta muốn xin phong nàng làm thái tử phi.

Sắc mặt của Bùi Thừa Kiền tối sầm lại.

Hắn thấp giọng uy hiếp: “Thôi Vãn Tình, nếu nàng dám cầu ban hôn Lâm Nguyệt Thư cho người khác, ta sẽ không bao giờ bước chân vào chính phòng nửa bước.”

Hắn tin chắc rằng ta vẫn còn yêu hắn.

Ta nhấc bước đi đến giữa đại điện.

Cúi đầu một lạy.

"Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ biết một năm trước thái tử bị thương, được nàng m/ù Lâm Nguyệt Thư cứu, hai người vì thế có tình ý với nhau, khiến thần nữ rất cảm động."

Ta nặng nề nhấn mạnh.

"Nàng m/ù có công cứu giá, cầu xin bệ hạ ban cho nàng mù làm thiếp của thái tử!"

“Thần nữ không thể có con, xin bệ hạ… thứ cho thần nữ được hòa ly!

Tiếng đàn tre sáo trúc trong cung yến chợt im bặt.

10.

Thật lâu sau, hoàng đế mới tìm lại được giọng nói:

"Thái tử phi là nghiêm túc sao?"

Thái tử phi một nước lại tự mình cầu hòa ly, từ xưa đến nay chưa từng có.

Sau này dù ta có đi đâu cũng sẽ mang theo danh tiếng cựu thái tử phi bên mình, danh tiếng bị hủ/y ho/ại, không có khả năng tái giá.

Chỉ còn một thân thị phi nghị luận theo như hình với bóng.

Ta lại lạy, kiên quyết nói:

"Thần nữ từng câu đều xuất phát từ tận đáy lòng, xin bệ hạ thành toàn!"

Thôi gia gia thế cường đại, bây giờ càng có công cao chấn chủ*, quyền thế ngập trời, hoàng đế đương nhiên không muốn để một gia tộc lớn như vậy trở thành nhà ngoại của hoàng hậu tương lai đâu.

*功高震主 (công cao chấn chủ): Có công lớn, át chủ nhà

Nhà ngoại lớn mạnh, là đại kỵ.

Thế nên hoàng đế giả vờ thuyết phục một lần, sau đó liền thuận theo mà đồng ý.

Sắc mặt của Bùi Thừa Kiền xanh xao một cách lợi hại, mắt phượng như đầm sâu, tối tăm không rõ.

Lâm Nguyệt Thư sắc mặt t/ái nh/ợt, ánh mắt nhìn sang ta ẩn chứa oá/n h/ận.

Về đến Đông Cung, trong sân quạ bay qua, tĩnh lặng tột cùng.

Bùi Thừa Kiền đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đỏ mắt hỏi ta:

"Tại sao…"

Ta có thể hiểu được sự ho/ang ma/ng của hắn rằng vì sao ta lại đột nhiên tỉnh ngộ rời đi.

Nhưng ta không hiểu, nỗi buồn và sự cô đơn trong mắt hắn là vì sao.

Rõ ràng, ta chỉ là một người qua đường tầm thường chẳng liên quan thôi.

Rõ ràng, hắn có rất nhiều cách để có thể giữ lại được Lâm Nguyệt Thư.

Thời gian như dòng sông tù đọng.

Ta gạt tay hắn ra, dừng bước chân nhìn lại.

Bình thản nói:

"Điện hạ, người yêu Lâm Nguyệt Thư, đúng không?”

"Nhưng người lừa ta.”

"Ta gh/ét nhất là bị lừa dối.”

“Thế nên, chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt đi.”