Chương 8 - Màn Kịch Hoàn Tiền Đầy Nguy Hiểm
Tôi lại gần cửa nhìn ra. Cửa nhà tôi mở toang, mẹ và em tôi đứng trong nhà, mặt đầy sợ hãi.
“Mẹ… hay mình báo công an đi, con sợ bố mà không bắt được người lại quay về đánh hai mẹ con mình…”
“Báo công an cái gì mà báo? Đó là bố mày đấy!”
Mẹ tôi đưa tay ấn điện thoại xuống, không cho em tôi gọi.
“Bố mày về thì mày cứ nói chuyện đàng hoàng, chuyện này do mày gây ra, xin lỗi ông ấy là được. Bố mày thương mày nhất mà!”
Từng ấy năm rồi, mẹ tôi vẫn chưa nhìn rõ vị trí của từng người trong nhà.
Bố tôi chẳng yêu ai cả. Tất cả chúng tôi đều chỉ là chỗ để ông trút giận.
Tôi còn ở nhà thì tôi chịu đòn. Tôi không có mặt, người bị thay thế chính là họ.
14.
“Ting.”
Tiếng thang máy quen thuộc vang lên.
Bố tôi bước ra, thở hổn hển, trên tay không cầm gì — có vẻ ông không bắt được ai cả.
Bố tôi bất ngờ quay ngoắt đầu nhìn về phía cửa nhà chị Trương. Tôi hoảng hốt, lập tức cúi rạp người, ngồi thụp xuống.
Chờ một lúc sau tôi mới dám ngó ra, thấy ông đã vào nhà, cửa đóng chặt, chỉ còn vài âm thanh rất nhỏ truyền ra.
Tôi áp tai vào nghe thử — bên trong hình như là tiếng phụ nữ gào thét, van xin.
Tôi thở dài, định rút lại thì… khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng đen ở khu cầu thang.
Tôi vội đưa tay lên bịt miệng, cố không để bản thân bật ra tiếng hét.
Bóng đen đó lượn lờ ngay trước cửa nhà đối diện, rồi giơ tay lên định gõ cửa.
Không ngờ, cửa đối diện bất ngờ bật mở, bóng đen hoảng hốt lùi lại mấy bước, suýt đâm sầm vào cửa nhà chị Trương.
“Thằng khốn nạn! Tao biết mà là mày! Mẹ kiếp, muốn chết hả?!”
Tôi thấy bố tôi đang cầm con dao làm bếp, đầu dao còn nhỏ máu xuống từng giọt.
“Chết rồi!”
Tôi không kịp suy nghĩ gì khác, giờ là chuyện mạng người.
Tôi lao ra mở cửa, túm lấy tay bóng đen kéo vào nhà rồi sập cửa lại ngay lập tức.
“Chị Trương! Gọi công an mau!”
“Được được!”
Chị Trương cuống quýt cầm điện thoại bấm số.
Chưa kịp kết nối, bên ngoài đã vang lên tiếng dao chém vào cửa, xen lẫn tiếng đạp và tiếng đập ầm ầm.
“Đồ đĩ thối Dương Gia Khánh! Mày còn dám trốn bên đó! Mẹ mày, ra đây tao không chém chết mày thì tao không làm người!”
“Đẩy tủ, đẩy cái gì nặng ra chặn cửa!”
Chị Trương vừa gọi cảnh sát vừa hét lên.
Tôi và người mặc đồ đen lập tức đẩy tủ giày ra chắn cửa. Giờ tôi mới nhận ra — người đó chính là anh giao hàng hôm trước.
“Anh bị điên à! Biết rõ ông ấy điên như vậy, còn quay lại làm gì?!”
“Tôi… tôi đâu có ngờ ông ta giống mấy tên điên thật! Lúc đó bị ông ấy chửi một trận, tức quá quay lại… Biết thế thì…”
Tôi nghẹn họng. Lúc bố tôi rượt đuổi anh ta xuống dưới, lẽ ra anh nên chạy luôn đi, giờ còn quay lại làm khổ thêm cả ba chúng tôi.
“Gia Khánh! Cảnh sát bảo vài phút nữa sẽ đến!”
Chị Trương vừa nói vừa tiếp tục kéo tủ sát thêm một chút.
“Mọi người cố thủ! Nhất định đừng để ông ta xông vào!”
15.
Bốn mươi phút sau, cả ba chúng tôi ngồi bệt trong phòng nghỉ của đồn cảnh sát, mệt lả, ngơ ngác.
Mọi chuyện như vừa mới xảy ra. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc quay cuồng, không nói nổi thành lời.
Bố tôi gào thét ở cửa nhà chị Trương thì tôi còn quen rồi — từ nhỏ đến lớn đã thấy bao lần. Nhưng cảnh tượng trong nhà mới thực sự khiến tôi choáng váng.
Cảnh sát tới lập tức khống chế ông, rồi một nhóm khác xông vào nhà.
Tôi cũng định vào theo, nhưng bị giữ lại ngoài cửa.
“Bên trong vừa xảy ra án mạng, không được vào. Cô sẽ phải về đồn làm biên bản. Tạm thời không thể về nhà.”
Tôi tranh thủ nhìn qua khe cửa — trần nhà phòng khách đầy máu, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Tôi không dám nhìn thêm. Chị Trương và anh giao hàng núp phía sau cũng không dám hé mắt.
Cả ba chúng tôi xuống dưới, ngồi đợi trên xe cảnh sát.
Trước cửa nhà kéo tới mấy chiếc xe công vụ, hàng xóm vây lại xem đông nghịt.
“Gia Khánh, sau này em định làm sao?”
Chị Trương ngồi thẳng dậy hỏi nhỏ.
“Không sao đâu chị. Em từ lâu đã chẳng trông cậy gì vào bố mẹ. Có họ hay không, em vẫn sống được.”
Có câu “tự gây nghiệt thì không sống nổi”. Tôi không thấy buồn, cũng chẳng đau. Ban nãy sợ hãi chỉ là phản xạ trước cảnh tượng đẫm máu.
“Ai là người nhà nạn nhân?”
Một cảnh sát bước vào, tôi lập tức đứng lên.
“Lại đây nhận dạng thi thể mẹ và em gái cô.”
Trên đường đi, cảnh sát vẫn trấn an tôi:
“Đừng lo. Mạnh mẽ lên. Dù nhà xảy ra chuyện, nhưng cuộc đời vẫn còn phía trước.”
Tôi thật ra đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Bởi vì máu bình thường không thể bắn lên trần nhà như vậy.
Và đúng như tôi nghĩ: mẹ và em gái tôi đã chết. Không những vậy — hai người họ đều bị chặt đầu, thi thể bị chia thành từng phần.
Sau khi ra khỏi nhà xác, cảnh sát nói nếu kết quả giám định tâm thần không có vấn đề, bố tôi khả năng cao sẽ bị xử tử hình.
Cô ấy nói, nếu trong nhà có tình huống đặc biệt, tôi có thể viết giấy xin giảm nhẹ tội — như vậy bản án sẽ được giảm đáng kể.
Nực cười, xin giảm nhẹ hình phạt à.
Đừng nói là mẹ và em tôi có đồng ý không. Nếu tha ông ta, người nằm trong nhà xác lần sau sẽ là tôi.
Mà tôi cũng không biết khi đó… ai sẽ đi nhận xác tôi nữa.
“Tôi không đồng ý khoan hồng. Tòa xử sao tôi chấp nhận vậy.”
Ông ta đáng bị như thế.
“Được rồi.”
Cảnh sát vỗ vai tôi.
“Đừng buồn. Khi hiện trường dọn xong, cô quay lại lấy đồ cá nhân. Căn nhà sẽ bị phong tỏa một thời gian.”
16.
Nửa năm sau, toà chính thức tuyên án: bố tôi bị xử tử hình, thi hành ngay lập tức.
Kết luận giám định cho thấy ông ta hoàn toàn tỉnh táo, giết người chỉ vì muốn trút giận.
Tại phiên toà, ông ta không ngần ngại nói: “Vợ con là chỗ để tôi trút giận, không thì để làm gì?”
Rồi quay sang tôi — người đang ngồi hàng ghế dự khán — rủa rằng tôi cũng chẳng sống được bao lâu.
Tôi chỉ mỉm cười nhìn ông ta suốt buổi xử, chẳng bận tâm gì hết.
Có lẽ chính thái độ dửng dưng ấy khiến ông ta phát điên.
Lúc bị dẫn đi, ông ta gào rú, chửi rủa tôi ầm ĩ, còn tôi thì chỉ mỉm cười vẫy tay chào ông lần cuối.
Có lẽ… sau này cũng chẳng còn dịp gặp lại nữa.