Chương 2 - Màn Kịch Gia Đình

3

“Sao chổi! Cô cút ra đây cho tôi!”

Sáng sớm, từ quầy lễ tân công ty đã vang lên một giọng gào thét chua chát.

Tôi đang uống cà phê trong văn phòng thì nghe đồng nghiệp nói mẹ của Giang Vũ Vi đến gây chuyện.

Suýt nữa tôi phun cà phê ra ngoài.

Cốt truyện đúng kiểu kịch máu chó.

“Lâm Tiểu Nguyệt, con hồ ly mặt dày kia! Mày quyến rũ con rể tao, phá hoại gia đình con tao! Mày còn biết liêm sỉ không hả?!”

Bà mẹ Giang khí thế ngút trời, đứng giữa quầy lễ tân gào khóc như đang diễn tuồng.

Một cô đồng nghiệp chạy đến báo tin:

“Chị Lâm ơi, mẹ Giang Vũ Vi đang làm ầm ở dưới kìa, bảo chị dụ dỗ con rể bà ấy…”

Tôi đặt tách cà phê xuống chậm rãi:

“Ồ, vậy để tôi xuống xem sao.”

Vừa bước đến quầy lễ tân, đã thấy mẹ Giang đang nước mắt ngắn dài tố cáo tôi đủ điều.

“Mọi người nhìn xem, người đàn bà này ganh tỵ vì con gái tôi lấy được người tốt hơn, nên mới cố tình chen chân, phá hoại hạnh phúc gia đình con bé!”

Tôi tựa nhẹ vào quầy, tươi cười như đang xem kịch.

Cô lễ tân thấy tôi đến thì thở phào:

“Dì Giang ơi, quản lý Lâm đến rồi.”

Mẹ Giang quay người lại, thấy tôi vẫn ung dung như không có chuyện gì thì càng giận dữ hơn:

“Hay thật, mày còn dám vác mặt ra gặp người ta!”

Tôi nhướn mày:

“Chứ sao nữa? Chẳng lẽ phải giống một số người, làm chuyện xấu rồi trốn biệt đi?”

Mặt bà ta đỏ bừng vì tức.

“Mày đừng có đảo lộn trắng đen ở đây. Con gái tao với con rể sống đang yên lành, là mày chen vào phá nát gia đình tụi nó!”

Tôi hỏi thẳng:

“Xin hỏi bà nói đến con rể nào? Là anh cả hay em út?”

Mẹ Giang sững người:

“Gì mà anh cả với em út?”

Tôi làm ra vẻ vừa bừng tỉnh:

“Ồ? Bà không biết à? Để tôi nói rõ cho nghe.”

“Con gái bà – Giang Vũ Vi – là vợ của Tần Dịch, tức con rể lớn.”

“Nhưng cô ta lại dan díu với Tần Dương – em trai chồng, tức là con rể út của bà.”

“Cho nên tôi mới muốn hỏi rõ, bà đang bênh con rể nào vậy?”

Xung quanh đồng nghiệp ai nấy đều nín thở.

Mặt mẹ Giang biến sắc:

“Mày… mày nói bậy!”

Tôi rút điện thoại ra:

“Bà có muốn xem video không? Màn trình diễn nóng bỏng giữa con gái bà và con rể út, tôi đều quay lại rồi.”

Mẹ Giang lập tức hoảng loạn:

“Mày… mày đừng làm càn!”

Tôi vẫn thản nhiên:

“Nếu bà thật sự lo cho con gái, thì về khuyên bảo cô ta đi, đừng có gây chuyện nữa.”

“Hồ sơ ly hôn tôi đã nộp rồi, giờ đến công ty tôi làm loạn, bà thấy có đáng không?”

Mẹ Giang quýnh lên:

“Con gái tôi không thể ly hôn!”

Tôi bật cười:

“Sao vậy? Là tiếc tiền của con rể lớn, hay cảm thấy con rể nhỏ không đủ tầm?”

Bà ta tức giận đến mức dậm chân, nhưng cũng hiểu chẳng thể cãi lý ở đây, đành hậm hực rút lui.

Mấy đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi với ánh mắt đầy khâm phục.

Tiểu Vương ghé lại:

“Chị Lâm ơi, chị đỉnh thật đó!”

Tôi cười nhạt:

“Có gì đâu, mới chỉ bắt đầu thôi.”

Về đến văn phòng, tôi nhắn tin cho Tần Dịch: “Mẹ vợ cũ của anh vừa tới công ty em gây náo loạn một trận.”

Tần Dịch nhanh chóng trả lời: “Em cần anh đến xử lý không?”

Tôi nhắn lại: “Không cần, em giải quyết xong rồi.”

Tần Dịch: “Vất vả cho em rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bỗng thấy cuộc sống này đúng là nhiều bất ngờ thật.

4

“Tôi muốn anh ta ra đi tay trắng.”

Khi thốt ra câu đó, chính tôi cũng hơi sững lại.

Tần Dịch ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ dò xét:

“Em chắc chứ?”

Tôi gật đầu.

Anh ấy chợt cười:

“Em cũng thoáng thật.”

Tôi đặt ly cà phê xuống, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Không phải thoáng, mà là không muốn tự làm khổ mình nữa.”

Ba năm hôn nhân, tôi vì giữ thể diện cho anh ta, đến cái máy massage cũng phải lén lút đặt mua.

Giờ nghĩ lại, thật nực cười.

Tần Dịch hơi nhướng mày:

“Máy massage?”

Tôi đáp rành rọt:

“Tôi cũng là phụ nữ bình thường, có nhu cầu thì có gì lạ?”

Tần Dịch ho khan một tiếng, chuyển chủ đề:

“Anh cũng nghĩ vậy.”

Tôi hơi ngẩn ra:

“Hả?”

Anh lặp lại:

“Dù sao cũng là em trai anh sai trước. Để nó ra đi tay trắng là điều đương nhiên.”

Tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay.

Thì ra, thật sự có người hiểu được nỗi uất ức và bất cam của tôi.

Người ấy… lại chính là anh trai chồng tôi.

Nghĩ vậy, lòng tôi lại càng đau hơn.

“Em yêu, em định dọn ra ngoài ở à?”

Tần Dương nhìn tôi đang thu dọn hành lý, giọng hơi hoảng loạn.

Tôi không buồn ngẩng đầu:

“Chẳng lẽ còn ở lại để xem hai người ân ái ngay trước mặt tôi?”

“Anh…” – Anh ta ấp úng.

“Hay… để anh dọn ra ngoài?”

Tôi mỉm cười:

“Không cần. Căn nhà này tôi thấy chướng mắt, y như con người anh vậy.”

Anh ta im lặng một lúc, rồi nói:

“Anh xin lỗi…”

Tôi lật mắt:

“Nếu thật sự thấy có lỗi, thì mau ký đơn ly hôn đi.”

Mặt Tần Dương sầm lại:

“Cô đừng được đà lấn tới!”

Tôi nhướn mày:

“Tôi lấn tới? Ừ, thế thì gặp nhau ở tòa nhé.”

Anh ta tức tối quay người bỏ đi, đóng sầm cửa một tiếng.

Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc, lúc lật đến ngăn kéo đầu giường thì bất ngờ phát hiện một xấp hóa đơn và phiếu mua hàng.

Thói quen này cũng hay đấy, mỗi lần mua gì đều giữ lại hóa đơn.

Tôi tiện tay lật vài tờ ra xem, lập tức hóa đá tại chỗ.

Túi xách LV? Khăn lụa Hermès? Vòng tay Cartier?

Những món này đâu có rẻ.

Nhìn kỹ lại ngày tháng, toàn bộ đều nằm trong ba năm chúng tôi kết hôn.

Tôi phì cười.

Tên ngốc này, lại giữ cả bằng chứng tặng quà cho Giang Vũ Vi.

“Cảm ơn anh nhé.” – Tôi cười nhạt, lẩm bẩm một mình.

“Đây coi như là món quà cuối cùng anh tặng tôi.”

Tôi rút điện thoại ra, chụp lại từng tấm hóa đơn rồi gửi cho Tần Dịch.

Tần Dịch trả lời rất nhanh:

“Hắn tự đào hố chôn mình đấy.”

Tôi nhắn lại:

“Chu đáo ghê, đến cả bằng chứng cũng giúp tôi thu thập đầy đủ.”

Tần Dịch:

“Em đang thu dọn đồ à?”

Tôi:

“Ừ, chuẩn bị chuyển ra ngoài sống.”

Tần Dịch:

“Anh đang đợi dưới lầu.”

Tôi hơi sững người, đi ra cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy xe của Tần Dịch đỗ bên dưới.

Anh đến từ lúc nào vậy?

Sau khi thu dọn xong, tôi kéo vali xuống dưới.

Tần Dịch đang dựa vào xe hút thuốc.

“Tại sao anh lại tới đây?” – Tôi hơi ngạc nhiên.

Anh dập tắt điếu thuốc:

“Sợ em một mình không khiêng nổi hành lý.”

Tôi không biết nên nói gì, đành đổi chủ đề:

“À đúng rồi, anh xem mấy cái hóa đơn tôi gửi chưa?”

Anh nhận lấy vali từ tay tôi.

“Hắn ta tiêu không ít tiền vào Giang Vũ Vi trong ba năm nay.”

“Tất nhiên rồi.” – Tôi cười lạnh.

“Bảo không có tiền mua máy massage cho tôi, hóa ra tiền đi mua đồ hiệu cho người khác.”

Tần Dịch khẽ ho khan:

“Em có thể đừng nhắc đến chuyện máy massage nữa không?”

“Tại sao? Đó là nhu cầu bình thường mà.” – Tôi vô tội đáp.

Anh im lặng, tai hơi đỏ lên.

Tôi chợt hiểu ra điều gì đó, cười rạng rỡ hơn:

“Trời ơi, anh ngại hả anh hai?”

“Lên xe.” – Anh nói, mặt vẫn lạnh tanh.

Tôi bật cười, chui vào ghế phụ, cài dây an toàn rồi hỏi:

“Đi đâu vậy?”

“Khách sạn.” – Anh trả lời khi khởi động xe.

“Anh đã đặt phòng cho em rồi.”