Chương 8 - Màn Cầu Hôn Đầy Nghịch Cảnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

“Hơn nữa tôi đã nói rồi, từ nay chuyện cưới gả không liên quan đến anh nữa. Anh có thể cưới Chu Thuật, tôi có lấy ai hay không cũng chẳng can hệ gì đến anh.

“Nếu anh còn tiếp tục quấy rối, tôi thực sự sẽ báo công an!”

Thẩm Triết lập tức phản bác:

“Đó không phải là bảo vệ cấp dưới! Hắn nhìn em bằng ánh mắt của một người đàn ông đang yêu, tôi không bị lừa đâu!”

Lúc này, Tề Diêu lên tiếng, giọng lạnh như băng:

“Nếu Lâm Ngôn đã không thích anh, thì anh đừng bám riết nữa.

“Anh không nhìn nhầm đâu. Lúc du lịch ở Tây Tạng, lần đầu tiên thấy cô ấy, tôi đã thích rồi. Cô ấy hợp với gu thẩm mỹ của tôi đến hoàn hảo.

“Rõ ràng là anh từng làm tổn thương cô ấy, nhưng không sao, anh là quá khứ – còn tương lai của cô ấy là tôi.

“Hôm nay tôi có thể tha cho anh, nhưng sẽ không để anh có cơ hội làm phiền cô ấy nữa.”

Thẩm Triết sững sờ, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt.

“Anh… anh định làm gì? Đừng có lợi dụng chức vụ để gây khó dễ cho tôi!”

Tề Diêu chỉ cười nhạt:

“Anh đánh giá tôi quá thấp rồi.”

Nói xong, anh lập tức ôm lấy tôi, đưa tôi đi thẳng ra chiếc Maybach của anh.

Bỏ lại Thẩm Triết đứng đó trong cơn phẫn nộ, kinh ngạc và tủi hổ đan xen!

Ngồi trong xe Tề Diêu, đầu tôi vẫn trống rỗng, chẳng biết mình đang ở đâu, định làm gì.

Đến khi anh đưa tôi về tới dưới nhà, tôi mới hoàn hồn lại.

“Anh biết tôi ở đây sao?”

Tề Diêu nghiêng người tháo dây an toàn giúp tôi, không khí chợt trở nên mập mờ.

Nhưng tháo xong, anh chỉ nhìn tôi một lúc rồi mỉm cười giải thích:

“Anh xin thông tin từ phòng nhân sự, nên giờ nắm rõ về em rồi.”

Tôi: “…”

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Em mau lên nhà đi. Sau này đi làm về, anh sẽ đưa đón em – để không ai dám động vào em nữa.”

Tôi vừa định từ chối, anh đã đưa ngón trỏ đặt lên môi tôi.

“Không được từ chối. Vì sự an toàn của em, em phải đồng ý.”

Nghĩ đến hành vi của Thẩm Triết khi nãy, tôi đúng là vẫn còn sợ, đành gật đầu chấp nhận.

Anh cười rạng rỡ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên má tôi, trầm giọng nói:

“Em cứ từ từ quan sát anh. Anh có thời gian, cũng có kiên nhẫn.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng mở cửa lao vút lên lầu.

Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra hôm nay, cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được.

Hôm sau vừa đến công ty, tôi đã nghe thấy mấy đồng nghiệp đang xì xào, không biết bàn tán điều gì.

Mãi đến khi Tiêu Mẫn chạy đến nói nhỏ:

“Ngôn Ngôn, cậu biết không? Thẩm Triết từ hôm nay không làm ở đây nữa rồi!”

Tôi ngạc nhiên:

“Gì cơ?”

Cô ấy thần bí liếc quanh rồi nói nhỏ:

“Cậu không biết à?

“Tối qua Tề giám đốc đột ngột điều chỉnh nhân sự, điều Thẩm Triết sang chi nhánh ngoài tỉnh rồi.

“Nếu không từ chức thì chắc phải mười năm nữa mới về lại được.

“Mà lương bên đó cũng ổn, nên chắc chưa chắc anh ta chịu nghỉ việc đâu.”

Tôi chết lặng.

Thì ra Tề Diêu đã âm thầm “điều chuyển” Thẩm Triết.

Thì ra lời anh nói tối qua là ý này!

Đúng lúc đó, Thẩm Triết gửi tin nhắn WeChat cho tôi.

【Lâm Ngôn, anh hối hận vì đã khiến em tổn thương, đã không đứng về phía em. Chỉ một lần sai lầm, anh đã mất em mãi mãi.】

【Giờ anh mới hiểu vì sao bạn gái trước và em đều chia tay anh–hóa ra là do Chu Thuật cố ý giở trò khiến các em tức giận mà bỏ đi.】

【Anh đã cắt đứt với Chu Thuật rồi, còn tát cô ta một cái. Sau này cũng không gặp lại.】

【Là anh không biết nhìn người, có lỗi với mọi người. Hy vọng các em sẽ gặp được người tốt hơn, như Tề Diêu chẳng hạn.】

【Anh nhìn ra được, anh ấy thực sự tốt với em.】

【Dù anh vẫn muốn quay lại, nhưng anh biết không thể nữa rồi. Anh chỉ có thể cất giữ em trong tim. Chúc em hạnh phúc.】

Tôi không trả lời.

Tôi không cần lời chúc phúc của anh ta, cũng chẳng thèm để tâm.

Ngẩng đầu nhìn về văn phòng giám đốc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa cưng chiều của Tề Diêu.

Tim tôi lại lỡ một nhịp.

Tuy không biết tương lai có đến được với anh hay không, nhưng cảm giác hiện tại–rất tốt.

Dù sao thì… ai mà biết được tương lai thế nào?

________________

Một năm sau, tôi bất ngờ nghe tin tức về Thẩm Triết từ bạn bè chung.

Dự án anh ta phụ trách xảy ra sự cố, trong một lần đi kiểm tra, anh ta bước hụt trên giàn giáo ngoài trời, rơi xuống dưới.

Không chết, nhưng mất cả hai chân.

Từ đó phải sống đời trên xe lăn.

Nghe tin này, tôi chỉ thấy có chút cảm thán, ngoài ra chẳng còn cảm xúc gì nữa.

Tề Diêu quay sang nhìn tôi, mỉm cười hỏi:

“Sao thế?”

Tôi nhẹ giọng kể cho anh nghe chuyện đó.

Anh hơi ngạc nhiên một chút, rồi lại bình thản nói:

“Thế mới thấy, làm người đừng quá tệ bạc. Làm tổn thương người khác, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

“Còn anh thì khác. Cả đời này đôi mắt anh chỉ nhìn về phía em, người khác một chút cũng không thấy.”

Tôi bật cười, đánh nhẹ vào ngực anh:

“Anh lại chọc em!”

Anh nắm lấy tay tôi, giọng đầy mong chờ:

“Lâm Ngôn, khi nào em mới chịu nhận lời yêu anh, dẫn anh về ra mắt bố mẹ em đây? Làm ơn đi mà!”

Tôi cười nhìn anh:

“Cứ để xem đã nhé~”

Anh nhăn mặt khổ sở, đầy tủi thân:

“Được rồi, được rồi, anh sẽ tiếp tục cố gắng vậy…”

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)