Chương 6 - Màn Cầu Hôn Đầy Nghịch Cảnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Bất kể mục đích của anh ấy là gì, tôi cũng không muốn để lộ quá nhiều.

Vả lại, tôi vừa mới kết thúc một mối tình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, chưa thể dễ dàng bắt đầu mối quan hệ mới.

Thấy tôi đề phòng như vậy, anh ấy không miễn cưỡng, chỉ quay đi với ánh mắt có phần thất vọng.

Tiêu Mẫn nhìn tôi, vẻ mặt đầy tiếc nuối:

“Cậu thật là… Tề Diêu rõ ràng muốn theo đuổi cậu, mà cậu không chịu cho người ta cơ hội, đúng là lạnh lùng!”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ nói:

“Cậu cũng biết rồi đấy, vừa thoát khỏi một tên tra nam như Thẩm Triết, tớ chưa đủ tin tưởng để mở lòng với người khác.

“Dù Tề Diêu là người tốt, nhưng mới quen có bảy ngày, tớ không muốn ngốc nghếch rơi vào một mối quan hệ nữa.”

Cô ấy bước tới khoác vai tôi.

“Vậy cũng đúng, chuyến đi Tây Tạng lần này coi như là buông bỏ được rồi chứ?”

Tôi gật đầu.

“Dĩ nhiên. Một chút cảm xúc cũng không còn.”

Trước khi đi ngủ, Thẩm Triết vẫn gọi điện, nhắn WeChat liên tục. Tôi đều không phản hồi.

Sáng sớm hôm sau, tôi và Tiêu Mẫn lên đường về nhà.

Nghỉ ngơi cho khỏe, rồi dần ổn định tâm trạng để đi làm trở lại.

Vừa đến công ty, tôi và Tiêu Mẫn liền chạm mặt Thẩm Triết.

Thấy tôi, mắt anh ta sáng rỡ, lập tức lao tới trước mặt tôi.

“Lâm Ngôn, em về rồi?

“Em biết không, mấy ngày nay anh nhớ em phát điên luôn!

“Nếu em nói vị trí cho anh, anh đã đến tìm em từ lâu rồi!”

Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Thẩm Triết, chúng ta đã chia tay rồi. Sau này đừng dây dưa với tôi nữa. Ai cưới ai cũng không liên quan gì đến nhau.”

Anh ta nhìn bàn tay bị tôi hất ra, ánh mắt tràn đầy tổn thương.

“Lâm Ngôn, nhìn anh đi, mấy ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, đầu óc toàn là em, em không thấy anh tiều tụy lắm sao?”

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta – râu ria mọc đầy, quầng thâm mắt rõ rệt, ánh mắt mệt mỏi – đúng là tiều tụy thật.

Nhưng gương mặt từng khiến tôi rung động, giờ chỉ khiến tôi thấy chán ghét.

“Ừ, tiều tụy thật, mà cũng… xấu đi rồi.”

Thẩm Triết ngẩng phắt đầu, vẻ không thể tin nổi.

“Em… em chê anh?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh trả lời:

“Đúng vậy.”

Tiêu Mẫn cũng lườm anh ta một cái, còn giả vờ buồn nôn.

Khi anh ta còn đang sững sờ, chúng tôi đã đi thẳng về chỗ ngồi, không thèm để ý nữa.

Vừa ngồi xuống, đã nghe mấy đồng nghiệp bên cạnh rì rầm đầy bí ẩn.

“Nghe nói hôm nay giám đốc mới được bổ nhiệm sẽ đến công ty, không biết là ai nha.”

“Tớ cũng tò mò, cầu mong là soái ca!”

“Không phải trước đó định sẵn là Thẩm Triết lên làm giám đốc à? Thế chẳng phải hết hy vọng rồi sao?”

Tôi nhìn sang Thẩm Triết vẫn còn đứng ngây ra như phỗng – rõ ràng cũng nghe thấy, mặt như sét đánh trúng đầu, đơ người không động đậy.

Đúng lúc đó, phó tổng công ty dẫn theo vài người bước vào từ cổng lớn.

Đi phía sau ông ta–chính là Tề Diêu!

Công ty đột ngột tổ chức họp khẩn, trong cuộc họp, phó giám đốc trang trọng giới thiệu với chúng tôi:

“Đây là Giám đốc Tề, từ trụ sở chính xuống, từ nay chi nhánh chúng ta sẽ do anh ấy tiếp quản.”

Tôi và Tiêu Mẫn đều choáng váng, nhìn thấy trong mắt nhau sự khó tin đến cực độ.

Tiêu Mẫn ghé sát tai tôi cười khúc khích:

“Ngôn Ngôn, cậu nhìn kìa, Tề Diêu lại đến công ty mình đấy! Đây chẳng phải là định mệnh sao?”

Tôi cúi đầu, khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, không nói gì.

Đến khi tôi ngẩng lên nhìn về phía Tề Diêu, lại phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi.

Tôi lập tức đỏ mặt, vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt anh ấy.

Vừa xoay người, liền đụng phải khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Triết.

Anh ta chắc cũng nhận ra Tề Diêu chính là người đàn ông trong ảnh.

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, anh ta không chỉ mất tôi, mà còn mất luôn cơ hội được thăng chức.

Sắc mặt của anh ta đúng là khó coi đến cực điểm.

Kết thúc cuộc họp, Tề Diêu gọi tôi lại ngay khi tôi đang bước ra khỏi phòng:

“Lâm Ngôn ở lại, những người khác đi làm việc trước nhé.”

Lập tức, cả phòng họp sững lại, ai cũng kinh ngạc không hiểu tại sao một giám đốc mới đến chưa đầy một tiếng đồng hồ lại biết tên tôi.

Tiêu Mẫn vừa cười vừa bước ra ngoài đầy thần bí, những đồng nghiệp khác cũng đành nối bước ra khỏi phòng.

Chỉ có Thẩm Triết vẫn đứng trong phòng họp, ánh mắt dán chặt vào tôi, không hề nhúc nhích.

Tề Diêu liếc anh ta một cái, lịch sự hỏi:

“Cậu tên gì? Sao còn chưa ra ngoài?”

Thẩm Triết mặt đã đỏ bừng vì tức, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói. Anh ta đành nuốt cục tức vào trong, không chịu nói tên mình.

“Vậy tôi ra trước, Lâm Ngôn, tôi đợi cậu ngoài kia.”

Tôi chẳng buồn đáp.

Đợi anh ta đi rồi, Tề Diêu bước đến gần, nhìn tôi chằm chằm, rồi bỗng bật cười:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)