Chương 3 - Mãi Mãi Là Bao Lâu

10.

Tôi lái xe về phía Tây thành phố.

Tôi không biết mình muốn đi đâu và có thể đi đâu.

Nhưng tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, tôi chỉ muốn rời đi, tôi chỉ muốn rời đi thôi.

Chỉ cần có thể đi thật xa, đi đâu tôi cũng bằng lòng.

Trời đã tối, trên đường không có nhiều người và xe cộ. Tốc độ của tôi tăng vọt tôi cảm thấy như mình đang bay.

Cứ như thế lái xe đến trạm thu phí đường cao tốc ra khỏi thành phố.

Tôi dừng lại để trả phí và nhìn lên thì thấy Phương Thiến Văn đang ngồi trong trạm thu phí.

Tôi tăng tốc phóng đi.

Nữ tài xế của chiếc xe đang tới cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi lái xe đến chân núi ở ngoại ô và đi ngang qua một người phụ nữ đang mua hàng tạp hóa, cô ấy cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi ném xe bỏ chạy, cô gái ở quầy lễ tân khi nhận phòng khách sạn cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Tôi ngất đi ngã xuống đất.

Người qua đường đến kiểm tra tôi cũng có khuôn mặt của Phương Thiến Văn.

Khuôn mặt cô ấy hướng về phía tôi, ép chặt tôi vào đó.

Tôi không thể cử động được nữa.

11.

Sau đó, tôi mơ mơ màng màng được đưa lên ô tô, xe từ từ lái về nhà riêng của tôi.

Tôi nằm xuống trên chiếc giường tân hôn đã chuẩn bị cùng Phương Thiến Văn khi xưa.

Nửa mê nửa tỉnh, tôi nghĩ đến xác mẹ nằm ở phòng ngủ bên kia.

Không, không chỉ như vậy, thi thể của Tề Lâm và đứa con trai chưa chào đời của tôi đang nằm trong phòng tắm của căn hộ tôi mua.

Ba người tôi quan tâm nhất trên đời này đều đã chết.

Phương Thiến Văn cũng bị tôi nghiền nát thành từng mảnh và đốt thành tro.

Tôi thực sự cô đơn trên thế giới này.

Phương Thiến Văn sẽ trở lại sao?

Có lẽ lần này nó sẽ không xảy ra.

Những khuôn mặt của Phương Thiến Văn vừa rồi chắc chắn là ảo giác trong cơn hoảng loạn của tôi.

Tuy nhiên, dù cô ấy có quay lại lần nữa cũng không thành vấn đề.

Tôi chẳng còn gì để làm với phần đời còn lại của mình.

Chúng ta cứ như vậy từ từ chiến đấu đi. Điều đó có vẻ cũng tốt.

Nhưng tại sao? Tại sao Phương Thiến Văn dù thế nào cũng không thể chết?

Tôi không thể nghĩ ra.

Từ khi nào cô ấy trở thành một con quái vật không thể bị giết?

Tôi thực sự không thể nghĩ ra.

Tôi rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nam dịu dàng.

"Là anh, chính anh đã biến cô ấy thành một con quái vật không thể giết được."

"Từ ngày anh kết hôn, cô ấy đã trở thành một con quái vật không thể giết được."

Giọng nam ôn như nói nhẹ nhàng.

Vào lúc đó, ký ức đã mất từ lâu của tôi cuối cùng cũng sống lại.

Là do tôi.

Tất cả là do tôi.

12.

Mười năm trước, tại đám cưới của tôi với Phương Thiến Văn.

Khoảnh khắc chúng tôi trao nhẫn cho nhau, thời gian như ngừng trôi.

Nụ cười của Phương Thiến Văn đông cứng trên khuôn mặt, cả người cô ấy vẫn bất động.

Các khách mời trên khán đài cũng vậy, tất cả đều đứng yên.

Người chủ trì nghi lễ đứng giữa tôi và Phương Thiến Văn ngừng cử động, nụ cười đã được lập trình sẵn đông cứng trên khuôn mặt anh ta.

Ngay khi tôi đang bối rối, tôi nghe thấy một tiếng click.

Đó là tiếng xương gãy.

Nó đến từ phía MC.

Tôi nhìn anh ta, thân thể vẫn hướng về phía tôi, bất động.

Nhưng đầu anh bắt đầu từ từ quay lại.

Tôi nghe thấy xương cổ anh ấy vặn vẹo phát ra âm thanh.

Trông giống như xương đã bị vặn thành từng mảnh hoặc giống như những bánh răng rỉ sét.

Cho đến khi đầu anh quay một trăm tám mươi độ.

Ở phía sau đầu anh ta lại có một khuôn mặt giống hệt khác.

Chỉ là khuôn mặt nhắm mắt lại, cực kỳ nhợt nhạt như thạch cao, không có chút huyết sắc nào.

Đột nhiên, đôi mắt chết chóc đó mở ra.

“Anh có yêu cô ấy không?” anh ta hỏi.

"Tất nhiên là tôi yêu cô ấy." Tôi trả lời không chút do dự.

Đây là một câu trả lời chân thành.

Lúc đó tôi đã yêu Phương Thiến Văn một cách chân thành.

Cô ấy tươi sáng, hoạt bát, thông minh và dịu dàng.

Dù không nhắc đến gia cảnh nhưng cô ấy là một người yêu hoàn hảo và một người vợ hoàn hảo.

Hồi đó tôi yêu Phương Thiến Văn rất chân thành và say đắm.

Ngược lại, tôi, chàng trai tội nghiệp ngày ấy, luôn sợ mình không đủ tốt với cô ấy, cô ấy sẽ hối hận và bỏ chạy. Vì vậy, khi khuôn mặt tái nhợt xấu xa đó hỏi tôi có yêu Phương Thiến Văn không, tôi trả lời không do dự chút nào.

"Vậy anh có yêu cô ấy mãi mãi không?" Sau đó anh ta hỏi.

“Tôi có.” Tôi vẫn không ngần ngại trả lời.

Tôi muốn ở bên Phương Thiến Văn mãi mãi.

Lúc đó tôi tin chắc rằng mình sẽ yêu cô ấy mãi mãi.

Nỗi lo duy nhất của tôi là cô ấy sẽ không yêu tôi mãi mãi.

Nếu có cách nào đó khiến cô ấy yêu tôi mãi mãi, tôi sẽ thử không chút do dự.

“Thứ này được gọi là cho đến chết cũng không chia lìa chúng ta.”

Cánh tay của anh ta bị quay ngược lại.

Ở một góc độ không thể tin được, anh ta lấy từ trong túi ra một viên thuốc nhỏ màu trắng.

“Chỉ cần anh uống viên thuốc này, cho đến chết người yêu của anh sẽ yêu anh mãi mãi, đến chết không chia lìa.”

Tôi nhìn viên thuốc nhỏ màu trắng.

“Muốn ăn không?”

Tôi nhìn Phương Thiến Văn đang bất động trước mặt, rồi nhìn những vị khách đông cứng dưới sân khấu.

Anh ta trông có vẻ nghi ngờ, nhưng cảnh tượng này khiến mọi người tin rằng quả thực có điều gì đó siêu nhiên đang xảy ra.

“Tôi sẽ uống.”

Tôi lấy viên thuốc nhỏ màu trắng và nuốt nó.

"Vậy thì tôi chúc các bạn bạch đầu giải lão, đến ch. ế. t không phai."

Anh ta nói.

13.

Mười năm trước, tình yêu của tôi dành cho Phương Thiến Văn là thật lòng.

Mười năm sau, sự căm ghét của tôi đối với Phương Thiến Văn cũng là sự thật.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong mười năm, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy sẽ có sự thay đổi chấn động như vậy.

Hôn nhân thay đổi chúng ta hoàn toàn.

Lần đầu tiên trở nên thiếu kiên nhẫn là khi nào?

Lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi là khi nào?

Lần đầu tiên về nhà nhưng không muốn xuống xe mà chỉ muốn loanh quanh trong gara là khi nào?

Lần đầu tiên hướng mắt về một người phụ nữ khác là khi nào?

Lần đầu tiên nói dối, lần đầu tiên lừa dối, lần đầu tiên muốn ly hôn, lần đầu tiên có ý định giết người… Mọi chuyện xảy ra khi nào?

Tôi đã không thể nhớ nữa.

Mười năm đủ để chúng ta từ một đôi yêu nhau trở thành một đôi ghét nhau.

Làm thế nào mà tất cả điều này xảy ra?

Mười năm qua, tôi đã gác lại lời thề “yêu cô ấy mãi mãi” sau lưng.

Cũng đã hoàn toàn quên mất ước nguyện “Mong cô ấy sẽ yêu tôi mãi mãi”

Không có gì là mãi mãi trên thế giới.

Khuôn mặt tái nhợt chết chóc đó và khoảnh khắc thời gian đông cứng đó đều chỉ là ảo ảnh nhất thời của nỗi lo lắng trước hôn nhân của tôi.

Làm sao có thể có được tình yêu bất diệt?

Đó chỉ là một kế hoạch để đánh lừa trẻ em.

Trong một thời gian, đó là những gì tôi nghĩ. Cho đến khi tôi quên hết những lời tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân.

Cho đến khi tôi đau đớn giết chết Phương Thiến Văn.

Cho đến khi Phương Thiến Văn trở về từ cõi chết hết lần này đến lần khác với những vết sẹo mà tôi đã gây ra cho cô ấy.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra câu “cho đến khi cái chết cũng không chia lìa” là đúng.

Cô ấy sẽ không chết, cô ấy sẽ không bao giờ chết.

Dù có trở thành những mảnh vỡ, dù có trở thành tro tàn, cô ấy vẫn sẽ quay lại như mọi khi và tiếp tục yêu tôi.

Đó là “cho đến khi cái chết cũng không chia lìa chúng ta”

14.

Tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt đó từ hư không trong bóng tối đang tiến lại gần tôi.

"Mới có mười năm, anh đã hối hận sao?"

"Ừ, tôi hối hận rồi, hãy buông tha tôi đi.” Tôi cầu xin anh ấy.

"Không được nha." Anh ta khẽ mỉm cười, "đã nói đến chết không phai, thì chính là đến chết không phai, một giây, một phút cũng không thể thiếu.”

“Tôi thực sự biết mình sai rồi.”

Tôi quỳ lạy anh ta mạnh đến nỗi trán tôi bắt đầu chảy máu.

Nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ.

"Bây giờ các anh đều coi lời thề của mình một cách tùy tiện như vậy sao?"

“Anh là một tên hèn, chỉ mười năm, anh liền đem lời thề của mình coi như là cái đánh rắm sao?"

“Nói hối hận liền hối hận. Anh xem hôn nhân, tình yêu là cái gì?”

"Nếu không làm được thì cũng phải đủ nhận thức, vì sao phải nói ra lời thề đến chết không chia lìa?"

“Cái gì? Anh có quyền ly hôn? Đương nhiên là anh có quyền ly hôn.”

"Tôi không ngăn cản anh ly hôn đâu, không phải sao?”

“Chỉ là anh sẽ không trả giá nổi cho việc ly hôn mà thôi, dễ dàng làm trái lại với lời thề của chính mình. Anh không thấy suy nghĩ của mình quá đơn giản sao?

Anh ấy nhìn xuống tôi.

Tôi đã trả giá.

Tôi mất mẹ, mất Tề Lâm, mất con trai. Cái giá tôi trả chưa đủ cao sao?

"Không, anh không trả giá."

“Cái giá phải trả là phơi bày sự ích kỷ, bẩn thỉu và tàn ác của anh cho Phương Thiến Văn, nói với cô ấy rằng anh đã thay lòng đổi dạ, anh muốn rời xa cô ấy và chấp nhận mọi lời trách mắng, buộc tội của cô ấy đối với anh.

“Cái giá phải trả là anh nên làm tất cả đối với Phương Thiến Văn để bồi thường, mà không phải vì trốn tránh những khoản bồi thường đó mà giết người mình từng yêu.”

"Cái giá là anh phải chủ động ý thức được, chứ không phải dưới tình huống khi bị mất đi.”

"Đó không phải là trả giá, đó là những gì anh xứng đáng phải nhận."

Anh ta lạnh lùng nói.

"Tôi sẵn sàng trả giá, tôi thực sự sẵn sàng trả giá, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

"Thật sao?"

Tôi gật đầu mạnh mẽ.

"Nhưng, đã quá muộn rồi. Sau tất cả những gì anh đã làm, anh không có cơ hội để trả giá."

"Vậy thì..."

Một khả năng đáng sợ hiện lên trong đầu tôi.

“Đúng vậy, lựa chọn duy nhất của anh là chấp nhận tình yêu bất diệt của cô ấy.”

“Cho đến khi cô ấy già đi và chết trong thanh thản.”

“Không! Tôi không muốn!”

“Đây là hôn nhân."

“Yêu nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau đi qua cuộc sống, đây là hôn nhân.”

“Chán ghét nhau, thống hận nhau nhưng không thể tách nhau ra cũng là hôn nhân."

“Không ai chỉ có được lợi ích mà không chịu đựng những bất lợi."

“Anh cứ dành phần đời còn lại để thức tỉnh."

Anh ta biến mất ngay lập tức mà không cho tôi cơ hội kháng cáo nữa.