Chương 39 - Mạch Thượng Hoa Khai
Lý Tùng Thanh thở dài não nề, giở cao hai chân tiến đến phía trước ngự án, đầu tuy ngẩng nhưng đôi hàng mi vẫn rũ xuống không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế. Ngài lúc này mới nhìn đến hắn, thấy bộ dạng hắn như sắp ra pháp trường đến nơi thì hơi mỉm cười, dùng ngữ giọng ôn hòa nói chuyện – “Cũng không hiểu là vì sao. Trước đây không hề cảm thấy ngươi đáng để mắt đến, nhưng sao càng nhìn lại càng thấy rất đáng để mắt. Tiểu Diểu, ngươi nói xem đây là đạo lý gì?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, dân gian có câu “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, có lẽ nếu ứng với Lý đại nhân không đúng lắm, nhưng cũng không mấy sai biệt.” – Ngụy Tiểu Diểu kính cẩn trả lời.
Lời này khiến Lý Tùng Thanh cả người khó chịu, nhịn không được lên tiếng – Hoàng thượng, nếu người muốn tìm người mua vui thì nên tìm những tuyệt sắc mỹ nam tử giống Lâu Đại học sỹ mới đúng lẽ.”
“Lâu khanh đã là Tây Thi trong mắt nhiều người lắm rồi, trẫm không có ý định cùng bọn họ tranh đoạt.”
“Chỉ cần Hoàng thượng nói một lời, ai dám cùng người tranh đoạt?”
“Những việc ấy thật sự không có ý nghĩa.”
“Cũng như người cướp đoạt vi thần, đều là không có ý nghĩa.”
“Không ai cùng trẫm tranh đoạt, trẫm nhờ thế bớt lo không ít.”
Nói như thế là có ý chỉ muốn một mình Lý Tùng Thanh mà thôi.
Lý Tùng Thanh bị chặn hết mọi đường có thể ứng đối, trong lòng kêu khổ thấu trời xanh, nghĩ thầm bản thân tư sắc không có, tài năng chẳng là bao, cả người thập phần không thú vị, thật sự hắn nghĩ không ra vì sao Hoàng đế lại xem trọng mình. Hắn rất muốn hướng về phía Hoàng đế buông lời can gián, cho gọi ngự y đến chẩn xem phải chăng mắt của Hoàng đế đã xảy ra vấn đề gì.
“Trẫm thật sự muốn cho ngươi một tước vị, ngươi cũng không dám ư?”
“Vi thần vô đức vô tài, đảm đương không nổi trọng trách này.”
“Không ai chờ mong ngươi đảm đương.” – ánh mắt Hoàng đế lộ ra vẻ hứng thú – “Ngoại trừ lệnh huynh muốn mang mông ngươi bán cho trẫm.”
Sao lại nói đến vấn đề cũ rích này chứ? Lý Tùng Thanh suýt chút té ngã, trong lòng lớn tiếng kêu khổ, lão Đại nhà hắn thật sự muốn hại hắn mông nở thành hoa rồi.
“Lý Tùng Thanh, khanh có bằng lòng trở thành Tây Thi trong mắt trẫm không?” – Hoàng đế ôn tồn hỏi.
Lý Tùng Thanh trống ngực đập liên hồi, trực giác muốn bảo rằng không muốn, nhưng cổ họng vô dụng của hắn lại không thể nói nên lời. Hắn không có thứ biểu tình cứng rắn thà chết không chịu khuất nhục, đối với Hoàng đế lại càng có sự yếu đuối không thể chối từ, cách nào cũng không kháng cự được.
“Đến bên cạnh trẫm.”
Ngụy Tiểu Diểu buông thỏi mực lui sang một bên, Lý Tùng Thanh chần chừ một lúc rồi bước qua ngự án đến bên cạnh Hoàng đế. Ngài kéo hắn ngồi lên đùi mình, tay mân mê đôi môi hắn – “Ngươi là người đầu tiên khiến trẫm cảm thấy ảo não và xúc động. Trẫm đã nói qua, sẽ không cưỡng bách ngươi, nhưng cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”
Những cử chỉ thân mật khiến toàn thân Lý Tùng Thanh run lên, thanh âm khó nhọc cất lên – “Hoàng thượng thật sự muốn,… khụ… mông của vi thần ư?”
“Trước mắt dường như đúng là như thế.”
Trước mắt, vậy còn về sau thì sao? Lý Tùng Thanh không nén nổi tiếng cười khổ – “Thứ cho vi thần lớn mật nói thẳng, những lời này của Hoàng thượng kỳ thật vô cùng tàn nhẫn.”
“Ngươi cho rằng trẫm xem ngươi như một món đồ chơi sao?”
“Lúc còn yêu thích thì nâng niu trong lòng bàn tay như một thứ bảo vật, đến lúc tận hứng thì vất đi như một chiếc giày cũ, vậy còn không phải là một món đồ chơi ư?” – Lý Tùng Thanh thốt lên, ngữ khí gần như chất vấn.
“Ngươi vẻ ngoài nhìn như yếu đuối nhưng sâu bên trong lại chất chứa nhiều dũng khí. Có lẽ đây mới chính là điểm khiến trẫm bị hấp dẫn.” – Hoàng đế nựng nịu mặt hắn, ánh mắt chăm chú nhìn – “Trong mắt ngươi vô quân vô thần, vô dục vô cầu, trẫm thật sự muốn biết một người cái gì cũng không để trong lòng như ngươi, một khi để ý sẽ có bộ dạng gì. Lý Tùng Thanh, ngươi có bao giờ thật sự muốn níu giữ một thứ gì không?’