Chương 31 - Mạch Thượng Hoa Khai
Lý Tùng Thanh chậm chạp nhấp một ngụm trà rồi chớp mắt sau lại nói ra một câu khiến người khác kinh hãi – “Nói không chừng, Thất Vương gia là muốn biến Sở Nam thành sính lễ tặng cho ngươi.”
“Lý đại nhân?” – Ngụy Tiểu Diểu thất thanh kêu lên.
“Đây chỉ là suy đoán của ta, không cần hoảng hốt vậy đâu. Nhìn xem, mặt mũi ngươi trắng bệch cả ra, để cho Thất Vương gia nhìn thấy lại tưởng rằng ta khi dễ ngươi, lúc ấy ngài không chặt đầu ta xuống làm thành trái tú cầu để đá mới là lạ.” – rồi lại tiếp – “Cũng đã vài ngày trôi qua rồi, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì ta dự tính sẽ di chuyển đến Phó Hà. Ngươi nghĩ thế nào?”
Ngụy Tiểu Diểu do dự không đáp.
“Tiểu Diểu, ngươi là một người đáng để kẻ khác phải kính trọng, không nên nghĩ rằng mình là kẻ hèn mọn.” – Lý Tùng Thanh chân thành nói.
“Tiểu nhân chỉ là một nô tài sao có thể không hèn mọn chứ? Hơn nữa, tiểu nhân chỉ là một yêm nô, dù có được hưởng vinh hoa phú quý hay thậm chí là nắm quyền lực trong tay thì đã sao, sau cùng vẫn chỉ là một kẻ thân thể khiếm khuyết mà thôi.” – Ngụy Tiểu Diểu bộc bạch tâm tư với một vẻ thản nhiên hiếm có, nhưng trên gương mặt thanh tú lại nổi lên một ý cười đau khổ.
Lý Tùng Thanh nghe y nói thế cũng không nhiều lời nữa. Quan niệm về thứ tự tôn ti đã là thâm căn cố đế thì chẳng dễ gì đổi thay trong một sớm một chiều. Thứ mà Ngụy Tiểu Diểu mất đi không chỉ là một phần thân thể mà có lẽ còn có cả một mảnh linh hồn. Y là khiếm khuyết cả thể xác lẫn tinh thần. Bỗng nhiên Lý Tùng Thanh cảm thấy mình có thể lý giải được phần nào phiền não của Thất Vương gia. Có lẽ y thích một người có tên là Ngụy Tiểu Diểu, chứ không phải một nô tài Ngụy Tiểu Diểu. Đáng tiếc Ngụy Tiểu Diểu lại không như thế, hắn cứ một lòng nghĩ rằng mình là một nô tài, tự bản thân cảm thấy hèn mọn, không dám tiếp nhận tâm ý của Thất Vương gia, khiến cho ngài chỉ có thể dùng sức mạnh của cả một địa phương, mãnh liệt mang tình cảm cùng khao khát của mình hết thảy trao cho hắn.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê.
Có lẽ Ngụy Tiểu Diểu lưu lại Sở Nam là một điều tốt, nếu thế thì Tống Vỹ có thể cho hắn một thế giới mới, khiến hắn lần thứ hai trở lại làm một con người toàn vẹn.
Nói đến ngoài cuộc tỉnh táo mà trong cuộc u mê thì từ lúc Lý Tùng Thanh rời khỏi kinh thành cho đến nay thì từng chút, từng chút nhớ về những ký ức giữa hắn và Hoàng đế, đột nhiên phát giác ra chính mình cũng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hơn nữa, lúc ban đầu tình trạng giữa hai người còn chẳng lấy gì làm rõ ràng. Hắn nhớ rõ tết nguyên tiêu năm ấy tình cờ gặp nhau, lúc đó trong đầu hắn chẳng nghĩ được bất kỳ điều gì, thậm chí ăn phải một khối đậu phụ cũng mơ hồ không hay không biết.
Có lẽ chăng những ngọn hoa đăng và những chùm pháo hoa mỹ lệ khi ấy đã khiến họ hoa mắt trầm mê.
Khoảng cách không gian dù xa xôi cách trở vẫn thấy rõ mồn một, vẫn một lòng tưởng niệm như thể chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
A, thật sự rất nhớ y!
Hắn muốn sự nuông chiều của y, muốn những nụ hôn ngọt ngào, muốn được y ôn nhu vuốt ve, muốn cùng y cuồng dã triền miên tháng ngày… nghĩ đến đó, thân thể không khỏi bộc phát hỏa nhiệt.
“Lý đại nhân, sắc mặt ngài sao lại đỏ như thế? Trong người có chỗ nào không thoải mái ư?” – Ngụy Tiểu Diểu cẩn thận hỏi han.
“Không, chỉ là hơi nóng thôi.” – Lý Tùng Thanh xòe quạt.
Ngẫm lại tết Nguyên tiêu năm ấy, nếu không phải vì mấy lời thô tục của Lý Tùng Ngân thì Hoàng đế đối với mông của hắn … khụ, là thân thể của hắn mà nảy sinh hứng thú không? Trước lúc đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị một nam nhân cưỡng hôn, để rồi mấy hôm sau bị người chiếm lấy, từ đầu đến chân bị ăn sạch sẽ đến nửa điểm cũng không chừa.
Nam nhân kia bề ngoài như một dòng nước tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong lại cuồn cuộn sục sôi, mãnh liệt hứng khởi khiến người ta không thể chống đỡ, phải khuất phục để y dắt mình bước vào nơi trầm luân. Và đến hiện nay có lẽ là đã ngập quá đầu, dẫu là thân thể hay tâm linh gì cũng thế.
Tâm tư nhớ về y, thân thể cũng muốn được ở bên y…
“Thật sự nóng quá!” – quạt trong tay gia tăng thêm lực đạo.
Ngụy Tiểu Diểu cũng nhanh chóng dùng quạt giúp hắn hạ nhiệt.
Tuy nhiên, nỗi tương tư cùng với dục vọng cùng hợp lực dày vò nên dẫu cho có là gió mạnh đến mức thành bão thì cũng không thể cuốn hết nhiệt lưu ra khỏi cơ thể hắn. Ngọn lửa được thắp lên từ nguyên tiêu năm ấy cứ mãi cháy sáng, cho đến tận bây giờ vẫn chưa một lần lụi tàn.
Tham khán hạc trận sanh ca cử
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
(Mải xem bầy hạc hoan ca
Mà sao cười dịu như là mai hoa)