Chương 18 - Mạch Thượng Hoa Khai
Hôm sau canh ngọc thiềm tuyết cáp và địa cực liên tử được đưa đến ngay sau khi dùng điểm tâm. Cơm dâng nước rót đến tận cửa miệng, quả nhiên là túy sinh mộng tử, như thể đang ở chốn thiên đường.
Đây há chẳng phải chính là hạnh phúc đến cuối đời ư?
Thế rồi đến ngày hồi cung phục chức thì hắn cuối cùng cũng đạt thành sở nguyện, thuyên chuyển đến nhậm chức Lễ bộ Thị lang.
Sự tình là như thế này. Sau khi lâm triều thì hắn bị triệu đến ngự thư phòng, lúc ấy có cả Lại bộ Hứa Thượng thư, Lễ bộ Trương Thượng thư và Thượng Trí Quốc sư cùng ở đấy. Cả ba vị nếu không là thượng quan thì cũng là thượng sư.
Đợi sau khi hắn hành lễ bái lạy Hoàng đế xong, Thượng Trí Quốc sư liền nói – “Hoa lại đã khai nhụy rồi, Lý đại nhân có muốn đến hái hoa nữa không?”
Lý Tùng Thanh chắp tay trả lời – “Cảm tạ Đại quốc sư ngày hôm đó đã ban lời chỉ giáo. Hoa đã dâng lên Hoàng thượng nên hạ quan vốn là chẳng cần hái nữa làm gì.”
“Bản quan nhớ rõ hoa là ngươi ăn lấy mà.” – Trương Thượng thư nói. Người này có ánh mắt hiền từ y hệt như Thượng Trí Quốc sư, nhìn qua cũng biết là một vị lão tiên sinh phúc hậu.
Lý Tùng Thanh vẻ mặt chẳng chút ngượng ngùng, tiếp tục chắp tay cười nói – “Trí nhớ của Trương đại nhân tốt thật, nếu không sao có thể nhớ chuyện của hạ quan ngày ấy.”
“Hôm nay Hoàng thượng triệu ngươi đến đây là bởi vì tháng trước ngươi có công hộ giá, muốn hỏi xem ngươi có muốn được ban thưởng gì không.” – Hứa Thượng thư lái câu chuyện trở về chủ đề chính.
Hộ giá có công? Lý Tùng Thanh sửng sốt nghĩ thầm chẳng lẽ ý là chỉ việc hắn đẩy Hoàng đế ra, giúp Hoàng đế không bị thích khách kia sát thương sao? A, thật ra đó là vì thích khách kia đẩy hắn mạnh quá, nên hắn cũng thuận thế đẩy ngã Hoàng đế. Tình cảnh khi ấy rối ren nguy cấp, hắn làm gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện cứu giá, chỉ có thể nói hùa theo, hết thảy đều là do trùng hợp mà thành.
“Hạ quan không dám! Chỉ cần Hoàng thượng được bình an, hạ quan dẫu chết trăm triệu lần cũng đáng, càng không dám nói đến việc đòi hỏi được ban thưởng gì.” – Lý Tùng Thanh làm ra vẻ kinh sợ, chột dạ mãi không thôi.
“Lý Tùng Thanh, khanh có nguyện vọng gì thì cứ thoải mái đề đạt.” – Hoàng đế mở miệng nói.
“Đúng vậy, không cần từ chối mãi thế. Những thứ nên là của ngài thì sớm muộn gì cũng là của ngài mà thôi.” – Thượng Trí Quốc sư tủm tỉm cười nói vào, xem ra rất có cảm tình với chàng thanh niên này.
Nếu cứ kiên trì từ chối lễ vật của người khác là không lễ độ, mà đây là do Hoàng đế ban cho, nếu không nhận sẽ là bất kính. Lý Tùng Thanh ngẫm nghĩ rồi tuân theo – “Nếu đã vậy thì hạ quan chỉ có một nguyện vọng là được thuyên chuyển đến nơi khác.”
“Ngươi muốn được thăng quan ư?” – Hứa Thượng thư nhướng mày hỏi.
“Không, hạ quan chỉ hy vọng có thể thuyên chuyển sang Lễ bộ, nếu có bị giáng chức cũng chẳng sao cả.”
Kẻ khác được thăng quan vui mừng nắm bắt lấy còn không kịp, vậy mà lại có người tự xin được giáng chức. Hứa Thượng thư nhìn hắn mà thầm nghĩ phải chăng trí tuệ của hắn đã bị thích khách kia phá hủy hết rồi không.
“Lễ bộ không tệ chút nào, nếu được chuyển đến đó thì có thể thường xuyên đến Bạch Hộc Tự hái mẫu đơn.”
Cái gì vậy chứ, Thượng Trí Quốc sư dường như đặc biệt rất thích nhắc đến chuyện này thì phải. Lý Tùng Thanh không khỏi nghĩ thầm người ta vẫn bảo cứ nhắc đi nhắc lại mãi một chuyện là dấu hiệu đãng trí của các lão nhân. Thượng Trí Quốc sư phải chăng cũng đã trở nên như thế rồi?
“Vì sao ngươi lại muốn chuyển đến Lễ bộ?” – Trương Thượng thư hỏi. Theo lý thuyết mà nói thì trong lục bộ, Hộ bộ là nơi dễ dàng thể hiện tài trí, thuận đường thăng quan tiến chức. Vậy mà chẳng hiểu sao kẻ này lại muốn chuyển đến Lễ bộ, là nơi tiền đồ vô hậu nhất trong lục bộ.
“Hồi bẩm Trương đại nhân, là bởi vì hạ quan có hứng thú với công vụ ở Lễ bộ.”
Hứng thú? Hắn dám mang công vụ triều đình ra xem như một vở kịch sao? Ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thượng thư chuyển thành ánh mắt khinh thường. Ông ta phụ trách quản lý điều động quan viên từ hàng tứ phẩm trở xuống đã lâu, chưa từng nhìn thấy một kẻ không có chí tiến thủ đến thế này.
“Lễ bộ còn khuyết vị trí nào không?” – Hoàng đế hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Lễ bộ vẫn còn thêm được một chân Thị lang.” – Trương Thượng thư trả lời.
“Vậy thì bắt đầu từ sáng mai, điều Lý Tùng Thanh đến Lễ bộ nhậm chức Lễ bộ Thị lang, phong hàm chánh tam phẩm.” – Hoàng đế hạ chỉ.
“Vi thần khấu tạ Hoàng thượng thánh ân.” – Lý Tùng Thanh lại quỳ rạp xuống đất mà hành lễ. Chức vụ Lễ bộ Thị lang đối với hắn chính là cầu còn không được, công vụ ít, bổng lộc cao, lại cũng không cách nhà hắn quá xa.
“Vậy các khanh ai nấy đều lui cả đi, riêng Lý Tùng Thanh lưu lại.” – Hoàng đế ban lệnh.
“Chúng thần xin cáo lui.”
“Lý Tùng Thanh, bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
“Ngẩng đầu lên!”
Lý Tùng Thanh y lệnh ngẩng đầu lên.
Hoàng đế chăm chú nhìn hắn thật cẩn thận. Suốt hai tháng ròng rã không thấy hắn, khí sắc so với lúc vừa thọ thương xem chừng đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn phần hồng hào hơn, dáng điệu thập phần nhu thuận, làn da trắng trẻo mịn màng, đôi môi cũng khôi phục lại sắc hoa xuân, thần tiên mỹ lệ.
Và Hoàng đế chợt phát hiện mình đã nhớ hắn rất nhiều.
“Thương thế còn đau không?” – ngữ khí ngài bất tri bất giác dịu dàng lại, không lạnh lùng uy nghiêm như lúc trước.
“Vi thần cảm tạ hoàng thượng quan tâm, đã không còn đau nữa rồi.”