Chương 7 - Mác Ăn Bám Hay Là Sự Thật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vì vậy, tôi và Cố Ngôn đã bàn bạc, quyết định mua cho Tô Vãn một căn hộ ở ngoài, coi như của hồi môn sau này, cũng tiện cho em ấy bắt đầu cuộc sống mới.”

Vừa dứt lời, dưới khán phòng liền vang lên những tràng vỗ tay và lời khen ngợi.

“Tổng giám đốc Cố và cô Lâm thật nghĩa khí!”

“Có người anh và chị dâu tương lai như vậy, em gái này thật có phúc!”

“Phải đấy, không chỉ mua nhà, còn nghĩ chu đáo như thế!”

Trong những lời tán thưởng đó, nụ cười trên mặt Lâm Phi Phi càng thêm đắc ý. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng, như thể đang chờ tôi cảm động rơi lệ mà cúi đầu nhận lấy lòng “bố thí” của cô ta.

Ngay lúc đó, tôi chậm rãi đứng dậy.

Tôi bước đến trước mặt cô ta, cầm lấy micro khác từ tay người dẫn chương trình, mở miệng bằng giọng nói bình thản.

“Cô Lâm đúng là rộng lượng thật.”

Giọng tôi không lớn, nhưng đủ vang dội khắp phòng khách.

“Chỉ là tôi hơi thắc mắc, số tiền mà cô định dùng để mua nhà cho tôi… là từ đâu mà có vậy?”

Tôi nhìn Lâm Phi Phi – gương mặt đang dần biến sắc, rồi nhìn về phía màn hình lớn phía sau.

“Chẳng lẽ… là từ việc bán đi di vật của mẹ tôi sao?”

Tôi bấm nút trên chiếc điều khiển trong tay.

Trên màn hình lập tức hiện lên bức ảnh cặp bình sứ Thanh Hoa mà cô ta đã lén đánh tráo, cùng với giấy chứng nhận giám định từ đơn vị thẩm định uy tín – trị giá lên đến bảy chữ số.

Ngay sau đó, màn hình phát một đoạn video.

Trong video, Lâm Phi Phi lén lút gói cặp bình sứ, đưa cho ông chủ tiệm đồ cổ, người này trao cho cô ta một chiếc hộp chứa đầy tiền mặt.

Kết thúc video là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa tôi và ông chủ tiệm:

“… Đúng vậy, chính cô Lâm này đã bán cặp bình đó cho tôi. Cô ta nói đây là đồ gia truyền, cần tiền gấp nên mới bán.”

Cả khán phòng xôn xao.

Ánh mắt của mọi người chuyển từ ngưỡng mộ sang kinh ngạc rồi thành khinh bỉ, tất cả đều đổ dồn về phía Lâm Phi Phi.

Khuôn mặt cô ta lập tức tái nhợt như tờ giấy, chỉ tay vào tôi, gào lên:

“Cô! Cô vu khống tôi! Cái này là giả!”

“Giả sao?” – Tôi cười lạnh, giơ lên một tập tài liệu khác.

“Vậy giấy chứng nhận quyền sở hữu căn biệt thự này… cũng là giả à?”

“Lâm Phi Phi, có lẽ cô vẫn chưa hiểu rõ một chuyện.”

Tôi nhìn khắp mọi người, từng chữ từng câu, rõ ràng và mạnh mẽ:

“Căn biệt thự này, từ đầu đến cuối, chưa từng là của anh họ tôi. Chủ nhân thật sự của nó – chỉ có mình tôi!”

“Cô bán trộm đồ của gia đình tôi, lại còn định đuổi tôi ra khỏi chính ngôi nhà ba mẹ tôi để lại. Cô đúng là giỏi tính toán! Lòng dạ cô cũng thật độc ác!”

Anh họ tôi hoàn toàn chết lặng, không dám tin nhìn Lâm Phi Phi, rồi lại nhìn tôi.

Còn Lâm Phi Phi thì hoàn toàn sụp đổ, quỵ gối xuống sàn, miệng vẫn cố gắng biện bạch:

“Không… không phải như vậy… Cố Ngôn! Anh nghe em giải thích!”

“Cút!”

Cố Ngôn nhìn cô ta, trong ánh mắt chỉ còn lại ghê tởm và hối hận, anh chỉ tay ra cửa, giọng lạnh như băng.

Một màn kịch cung đấu được dàn dựng công phu, cuối cùng chỉ còn là một trò cười cho thiên hạ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)