Chương 4 - Ly Hôn Xong Tôi Thành Tiểu Phú Bà
13
Tôi đã mất hút hai tuần trời, vậy mà Nam Tư Niên vẫn nghĩ tôi đang dỗi vặt. Thì ra trong lòng anh ta, tôi là kiểu người không thể nào rời bỏ anh ấy.
“Anh nghĩ sao cũng được. Tòa đã gửi đơn rồi thì ký đi.” Tôi chẳng quan tâm anh ta tin hay không, tôi chỉ muốn kết thúc càng sớm càng tốt.
“Hôn nhân là trò đùa sao?” Anh ta vẫn tiếp tục lên giọng dạy đời, “Gần đây anh rất bận, không có thời gian chơi với em. Em mà không về nhà nữa, anh sẽ ký thật đấy.”
“Anh thử ký xem, tôi có quay về không?” Tôi bị anh ta chọc cười, tiện mồm đáp trả.
Nam Tư Niên không ngờ tôi vẫn mạnh miệng như vậy, anh ta cũng chẳng chịu thua, lập tức nói qua điện thoại: “Là em bảo anh ký đó nhé, Diệp Niệm Lê, đừng có hối hận! Muốn tái hôn không dễ thế đâu!”
Cô ta còn để lại bao nhiêu đồ ở nhà. Tủ đồ đầy túi xách, quần áo hàng hiệu mới, chẳng mang theo một cái nào. Bảo muốn ly hôn? Ai mà tin chứ!
Tôi bên này chỉ biết trợn mắt thật to. Ai thèm tái hôn với anh? Đúng là hoang tưởng!
Nhưng tôi nghe thấy tiếng bút loẹt xoẹt lướt trên giấy ở đầu dây bên kia. Anh ta cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn rồi.
Anh ta ký nhanh đến mức không hề thương lượng hay phản bác bất kỳ điều khoản nào. Mà tôi thì nhờ luật sư yêu cầu luôn phân chia một nửa tài sản sau hôn nhân. Trong đó bao gồm cổ phần kiểm soát Nam thị, ba trăm triệu tiền mặt, cùng bất động sản và tài sản khác tổng trị giá mười ba tỷ.
Tốt quá, không lấy thì phí.
Tôi cúp máy xong, luật sư cũng nhắn lại xác nhận Nam Tư Niên đã ký. Vậy là cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi chính thức khép lại.
Luật sư mà anh cả tôi giới thiệu đúng là có khác, làm việc nhanh gọn lẹ. Chỉ ngay hôm sau, anh ấy đã đề xuất tôi nên lập tức hoàn tất việc phân chia tài sản.
Những tài sản đó nhanh chóng được chuyển sang đứng tên tôi, và tôi thậm chí còn lọt vào bảng xếp hạng tài sản của tạp chí Hồ Nhuận.
Tôi không muốn quay lại Bắc Kinh nữa, nên để anh ba đứng ra xử lý. Với số tài sản tôi được chia, tôi hiện tại chính là cổ đông lớn thứ hai của Nam thị.
Anh ba tôi thấy đen đủi, quyết định bay ra Bắc Kinh, tìm một CEO chuyên nghiệp để thay mặt tôi quản lý công ty.
Sau khi ly hôn, tôi cắt đứt hoàn toàn với tất cả những gì liên quan đến Bắc Kinh, đổi luôn số điện thoại, chỉ nói cho mỗi Âu Oánh biết. Sau đó tôi nằm yên trong biệt thự rộng 600 mét vuông ở nhà, an tâm dưỡng thai. Ánh nắng chiếu qua cửa kính lớn rọi lên người tôi, sống độc thân, tự do nuôi con trong chính ngôi nhà của mình, cuộc sống này đúng là quá tuyệt vời…
Ngoại truyện – Nam Tư Niên
Bắc Kinh.
Anh không ngờ chỉ mới ngày hôm sau khi ký đơn ly hôn, công ty đã có người đến tiếp nhận quyền đại diện cổ đông lớn thứ hai – chính là anh trai của Diệp Niệm Lê, Diệp Niệm Thần. Hóa ra tam thiếu nhà họ Diệp ở Giang Thành lại là anh ruột của cô ấy, vậy mà anh chưa từng nghe cô nhắc đến. Ngay sau đó, Diệp Niệm Thần lập tức thực hiện phân chia toàn bộ tài sản theo đúng nội dung trong thỏa thuận ly hôn, gửi toàn bộ đi công chứng. Đến lúc này, anh mới bàng hoàng nhận ra: Diệp Niệm Lê thật sự ly hôn với anh rồi.
Về tiền bạc, anh chẳng bận tâm. Nhưng anh nắm lấy tay áo Diệp Niệm Thần, hỏi: “Diệp Niệm Lê đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Tại sao lại đột ngột biến mất như vậy?
“Cút! Liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì để hỏi?” Diệp Niệm Thần chẳng buồn nể mặt, nói chuyện lạnh như băng.
“Rốt cuộc cô ấy ở đâu?!” Nam Tư Niên chưa từng thấy mình mất kiểm soát như lúc này.
Rõ ràng hai tuần trước, cô ấy còn dùng thẻ của anh ở khách sạn năm sao, giận dỗi, làm nũng chỉ để anh đến dỗ về nhà.
Tại sao chỉ sau hai tuần, cô ấy đã lạnh lùng ký đơn ly hôn?
Tủ đồ ở nhà vẫn còn nguyên, túi xách quần áo chẳng mang đi món nào.
“Anh ấy… cô ấy về nhà rồi.” Nam Hạo Niên nghe nói tài sản công ty đang bị xử lý, với tư cách cổ đông nhỏ, cậu cũng đến công ty, đứng bên cạnh nói với Nam Tư Niên, “Hình như nhà cô ấy ở Giang Thành.”
Đây là điều cậu thấy lúc tiễn cô ra sân bay.
Nghe đến đó, Nam Tư Niên lập tức muốn đi Giang Thành, nhưng bị Diệp Niệm Thần túm cổ áo, ném mạnh anh vào tường.
“Anh có tư cách gì đi tìm cô ấy?” Diệp Niệm Thần nhổ một bãi nước bọt: “Cô ấy đã gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, anh đã từng trả lời lấy một lần chưa? Giờ người ta đi rồi, anh mới thấy tiếc? Cút đi! Anh không xứng với tình cảm của cô ấy!”
Ba năm kết hôn, đúng vào đêm tôi mang thai, Tạ Khê trở về, trái tim Nam Tư Niên cũng rời đi theo cô ta.
Họ nhà họ Diệp rất nổi tiếng ở Giang Thành, chỉ cần dò hỏi một chút là anh đã tìm ra địa chỉ nhà. Anh chạy đến biệt thự nhà họ Diệp, nhấn chuông. Là người giúp việc ra mở cửa.
“Anh tìm ai?” “Diệp Niệm Lê có ở nhà không?” Nam Tư Niên lo lắng hỏi.
“Anh tìm tiểu thư à? Cô ấy đi bệnh viện kiểm tra thai, chiều mới về.” Hai từ “kiểm tra thai” như sét đánh ngang tai anh.
Anh lập tức liên tục gọi điện cho Diệp Niệm Lê, nhưng không cách nào kết nối được. Cuối cùng anh nhớ ra còn có WeChat, liền vội vàng mở lên nhắn tin cho cô.
Kéo xuống dưới cùng, anh mới phát hiện ra tin nhắn của cô. Hóa ra cô đã nhắn cho anh từ hai tuần trước, nói rằng mình mang thai.
Chỉ là vì anh luôn thấy phiền với việc cô gửi quá nhiều tin, nên đã đặt chế độ “Không làm phiền” với cô.
Cô ấy mỗi ngày đều gửi những tin nhắn chẳng đầu chẳng cuối, anh chưa từng trả lời, thậm chí có khi còn chẳng thèm mở xem.
Lời của Diệp Niệm Thần cứ văng vẳng bên tai anh. Anh đúng là… không xứng đáng với tình cảm của cô ấy.
End