Chương 10 - Ly Hôn Trước Khi Sao Trời Sáng
Ánh mắt đầy mong muốn của cô bé gần như không thể giấu nổi.
Người mẹ vừa dở khóc dở cười, cúi đầu hỏi nhỏ con gái: “Con muốn ăn bánh nướng à?”
Cô bé khẽ gật đầu. Người mẹ bèn đưa tay nhận lấy chiếc bánh từ Lục Cửu Viên.
“Cảm ơn chị.”
Lục Cửu Viên lắc đầu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên cô bé.
Cô bé đang ngoan ngoãn nhai chiếc bánh, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Trong ánh mắt Lục Cửu Viên cũng thoáng hiện lên nét dịu dàng.
Cô và người phụ nữ ấy dần bắt chuyện với nhau.
“Đây là con gái chị à? Bé ngoan thật.”
Người phụ nữ mỉm cười, xoa đầu con gái: “Phải, tôi vẫn luôn lo con bé tính cách quá rụt rè, sau này dễ bị bắt nạt.”
Lục Cửu Viên khẽ cười, dịu giọng an ủi: “Không đâu. Tôi lúc nhỏ cũng rất nhút nhát, mà đến giờ vẫn chưa bị ai bắt nạt bao giờ.”
Người phụ nữ thở nhẹ một tiếng: “Hy vọng là vậy.”
Cô ấy liếc nhìn tay Lục Cửu Viên — ngón áp út trống trơn.
“Chị chưa kết hôn à?”
Lục Cửu Viên khẽ lắc đầu: “Tôi ly hôn rồi.”
Trong mắt người phụ nữ thoáng hiện lên một chút áy náy: “Xin lỗi, tôi nhắc đến chuyện không vui của chị.”
Lục Cửu Viên khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, chuyện cũ cả rồi.”
Sáu năm hôn nhân, như một giấc mộng đẹp đã tan.
Giờ đây, cô chuẩn bị bắt đầu một chương mới cho cuộc đời mình.
Thường An Cẩn — đã hoàn toàn trở thành quá khứ.
Trong lúc trò chuyện, Lục Cửu Viên biết được người phụ nữ này tên là Mạc Nhã, từ tỉnh Thanh đến Phúc Châu thăm người thân, giờ đang trên đường quay về.
Từ cách nói năng và khí chất của Mạc Nhã, cô dễ dàng cảm nhận được một nền tảng học thức sâu rộng — không nghi ngờ gì, cô ấy là người có tri thức, có học vấn.
Cả hai nói chuyện rất hợp ý.
Cùng lúc đó, tại Quân khu Xương Bắc.
Thường An Cẩn quay về nhà trong bộ dạng thất thần sau khi rời khỏi nhà ga.
Anh bước vào, bật đèn lên, đưa mắt nhìn quanh.
Phòng khách trông không khác mấy so với ngày thường, nhưng lại thiếu hẳn hơi thở của Lục Cửu Viên.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại — trên bàn ăn là một bức thư và chiếc vòng ngọc.
Anh mím chặt môi, chậm rãi bước tới, đứng im trước bàn rất lâu mới đưa tay cầm lấy bức thư và bắt đầu đọc.
Dòng chữ đen trên nền giấy trắng nhanh chóng đập vào mắt anh.
Thường An Cẩn,Khi anh đọc được lá thư này, em đã rời đi rồi.
Nhìn lại sáu năm hôn nhân, thứ còn đọng lại trong em… chỉ là nỗi bất lực.
Ngày em lấy anh, em đã mang theo bao nhiêu yêu thương. Nhưng giờ đây, điều còn lại… gần như là con số không.
Em không rõ là lỗi do ai. Chỉ biết rằng trong cuộc hôn nhân này, em đã chất chứa quá nhiều thất vọng.
Những đồng nghiệp đã có gia đình trong viện thường khuyên con gái họ rằng: “Kết hôn rồi, sống được thì sống, đừng khắt khe quá mà làm khó nhau.”
Nhưng em nghĩ mãi… em không làm được như thế.
Vì ngay từ đầu, em đã đặt vào anh quá nhiều kỳ vọng về tình cảm.
Dù rằng hôn nhân của chúng ta là do ông nội sắp đặt.
Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng quyết định buông tay.
Thật ra… em đã đọc nhật ký của anh.
Người trong nhật ký ấy — là một Thường An Cẩn giàu cảm xúc, sâu sắc và yêu chân thành.
Anh sẽ lo lắng chỉ vì Từ Thi Thi không để ý đến anh. Cũng sẽ thất vọng chỉ vì một ngày mưa không thể ra ngoài gặp cô ấy.
Nhưng những cảm xúc đó, em chưa từng cảm nhận được từ anh.
Là chồng, anh thưc ra đã làm tròn trách nhiệm nên làm. Nhưng là người yêu, anh… không xứng đáng.
Có lẽ từ đầu, anh chưa từng có ý định viết nên bài thi tình cảm của em.
Ngần ấy năm, em cũng mệt mỏi rồi.
Giờ em chọn buông tay, nhường lại anh cho Từ Thi Thi.
Cuối cùng, chúc hai người hạnh phúc.
— Lục Cửu Viên để lại
Chỉ mấy trăm chữ ngắn ngủi, nhưng bàn tay Thường An Cẩn lại không ngừng run rẩy.
Không biết từ lúc nào, hốc mắt anh đã đỏ lên.
Không phải như cô nghĩ. Anh… thật sự yêu cô.
Nếu có thể đo đếm được tình cảm, thì cảm xúc khi quen Từ Thi Thi năm xưa hoàn toàn không thể so được với tình cảm anh dành cho Cửu Viên.
Huống hồ, bây giờ anh đâu còn thích Từ Thi Thi nữa. Anh đã sớm buông bỏ cô ấy rồi.
Anh giúp cô ấy, chẳng qua chỉ vì lời dặn dò của cha. Từ Thi Thi là bạn học cũ, cũng là con gái người bạn thân ngày xưa của cha anh.
Chính vì có mối quan hệ đó, anh mới đứng ra giúp.
Nhưng anh không ngờ… lại khiến Cửu Viên hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy.
Sự hối hận trào dâng trong lòng Thường An Cẩn, dần dần bào mòn trái tim anh.
Không gian yên tĩnh trong phòng khách lan ra khắp ngóc ngách ngôi nhà.
Ngôi nhà từng ấm áp này, giờ đây lại khiến Thường An Cẩn cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Anh đứng lặng rất lâu trước bàn ăn, sau đó mới đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cầm lấy vòng ngọc và bức thư, bước vào phòng.
Chiếc vòng ngọc đó… anh sẽ giữ lại thay cô. Dù cô có đồng ý hay không, cô vẫn là vợ anh.