Chương 3 - Ly Hôn Trong Pháo Hoa

Năm đó, lá bạch quả phủ đầy đất Bắc Kinh, trong ảnh, giữa tôi và Lương Đình Sinh là một người bạn cùng lớp, nhìn như không có chút liên quan gì.

Nhưng tôi nhớ, khi ấy chúng tôi đã lén lút vượt qua khoảng cách, nắm chặt tay nhau, cười như thể đang sở hữu báu vật quý giá nhất trên đời.

Lúc đó, tôi mới nhận ra, tôi không làm được.

Hiếm khi bà ấy hồi tưởng quá khứ:

“Đình Sinh giống cha nó, mẹ không quá thích. Nhưng nó là con của mẹ, mẹ không thể trách nó.”

“Nó từng nói với mẹ, năm 15 tuổi ở Bắc Kinh, vì không có tiền trả viện phí cho bà ngoại, nó đã cầu xin nhiều người. Chính con đã lấy tiền lì xì dành dụm nhiều năm để giúp nó vượt qua khó khăn.”

“Ngày mẹ nghe tin con muốn ly hôn với nó, mẹ lại nhớ đến năm con theo nó về Hồng Kông.”

“Nó quỳ gối cầu xin mẹ, nói muốn cưới con. Mẹ không đồng ý, nó quỳ suốt một ngày một đêm. Mẹ vẫn không đồng ý, nó mạnh mẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ, tự mình bắt đầu lại từ đầu cũng phải ở bên con.”

“Hôm đó, mẹ hỏi nó có nhớ ngày con quỳ ở đây không. Nó chẳng dám trả lời một lời nào.”

Tôi lặng người, thi thoảng chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ.

Ai mà ngờ được, chúng tôi đã vượt qua khoảng cách đẳng cấp không tưởng, đến mức mẹ anh cũng dần chấp nhận tôi.

Nhưng ngay lúc tưởng rằng tương lai sẽ chỉ còn lại ánh sáng, chúng tôi lại đánh mất nhau.

Tôi đứng dậy, ôm bà, hôn lên má bà, rồi tạm biệt.

Bà mỉm cười nhạt, như nhìn xuyên qua tôi đến một nơi xa xăm:

“Là mẹ của Đình Sinh, mẹ thấy con không lý trí. Nhưng là một người phụ nữ, mẹ rất ngưỡng mộ con và chỉ có thể khuyến khích con.”

Bà vỗ nhẹ tay tôi:

“A Oanh, con hãy bắt đầu lại. Mẹ chúc con có một tương lai rộng mở.”

6

Hôm sau, báo chí Hồng Kông giật tít lớn trên trang nhất:

“Cặp đôi Long Hanh đường ai nấy đi, nữ MC nổi tiếng hưởng trọn lợi ích?”

Tối hôm đó, tài xế của Lương gia, Lão Hứa, dìu Lương Đình Sinh trong bộ dạng say khướt đến trước cửa nhà tôi.

Lão Hứa ngượng ngùng nhìn tôi.

Trong ký ức của tôi, với địa vị và danh tiếng như anh, đã rất lâu rồi không thấy anh say đến mức này.

Chưa đầy một lát, tiếng bước chân vội vã vang lên. Hứa Gia Ninh xông tới, ngay lập tức trách mắng:

“Anh lái xe kiểu gì vậy? Ai cho phép anh đưa người đến đây?”

Lão Hứa vội giải thích:

“Không phải tôi. Là Lương tổng. Mỗi khi uống say, anh ấy lại muốn tìm phu nhân. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy—”

Lúc này, Lương Đình Sinh lẩm bẩm:

“Oanh Oanh, anh muốn uống nước…”

Hứa Gia Ninh mặt mày khó coi cực độ, giày cao gót dậm mạnh xuống sàn, ra hiệu cho Lão Hứa dìu anh đi.

Trước khi đi, cô ta đứng thẳng lưng, vênh váo nói với tôi:

“Cô và Lương Đình Sinh đã ly hôn. Sau này không có chuyện gì nữa, mong cô đừng làm phiền chúng tôi.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:

“Cô có muốn xem lại, ai mới là người làm phiền ai không?”

Mặt Hứa Gia Ninh biến sắc, nhưng vẫn mạnh miệng:

“Sau này chuyện này sẽ không lặp lại nữa. Cô cũng đừng nghĩ rằng anh ấy còn tình cảm gì với cô. Đàn ông uống rượu vào, chẳng còn biết mình đang làm gì—”

Tôi thẳng tay đóng sầm cửa lại, cắt ngang giọng cô ta, để cô ta đứng ngoài lớn tiếng sủa loạn.

Cúi đầu kiểm tra điện thoại, từ sáng đến giờ tôi đã trả lời vô số tin nhắn, duy chỉ còn một tin nhắn chưa trả lời. Bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào:

“Khi nào em về Bắc Kinh? Anh sẽ đến đón em.”

Nếu nói về duyên phận, tôi và Lâm Tự Nam quen nhau còn sớm hơn cả Lương Đình Sinh. Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì mà anh đột ngột rời đi.

Sau này tình cờ gặp lại, tôi mới giới thiệu anh và Lương Đình Sinh quen biết.

Suốt những năm qua, anh luôn gửi tin nhắn chúc mừng vào mỗi dịp lễ tết, chưa từng nói thêm một lời thừa.

Hôm nay, đây là câu nói đầu tiên anh gửi không liên quan đến một dịp lễ nào.

Năm tôi 25 tuổi, mẹ tôi qua đời ở Hồng Kông. Khi đó tôi đã đưa bà về quê hương để an nghỉ. Từ đó, mỗi năm tôi chỉ trở về Bắc Kinh một lần để viếng mộ.

Số bạn bè ở Bắc Kinh vẫn duy trì liên lạc nhiều năm không còn nhiều, Lâm Tự Nam là một trong số đó.

Tôi tiện tay trả lời tin nhắn của anh rồi tiếp tục thu dọn hành lý để trở lại Bắc Kinh.

Phải đến một tuần sau, Lương Đình Sinh mới biết tin tôi đã về Bắc Kinh.

Anh chắc mẩm rằng tôi có quá nhiều tài sản và mối quan hệ ở Hồng Kông, không thể rời bỏ được, và sớm đã cắm rễ ở nơi này, không thể nói đi là đi được.

Nhưng anh không ngờ rằng, năm đó tôi đã có thể tay trắng xuống phương Nam, thì bây giờ càng không có gì phải e ngại.

Khi biết tin, Lương Đình Sinh chỉ bình thản nói:

“Hỏi xem cô ấy khi nào sẽ về lại Hồng Kông.”

7

Khi máy bay hạ cánh, tôi lại một lần nữa đặt chân lên quê hương.

Bảy năm đã trôi qua, những chuyện cũ như cơn gió thoảng qua, chỉ một cái chớp mắt đã tan biến.

Trong điện thoại của tôi, ngoại trừ mẹ của Lương Đình Sinh, tất cả những liên hệ liên quan đến anh đều đã bị xóa sạch.

Bảy năm xây dựng các mối quan hệ và nguồn lực ở Hồng Kông, tôi đã bỏ lại tất cả. Nhưng tôi không hề lo sợ.

Trong xã hội này, các mối quan hệ là một lối đi, tài chính là một lối khác. Tôi thừa khả năng để cân bằng cả hai.

Dù không cần gấp gáp bắt đầu một hành trình mới, nhưng tôi không phải người có thể để bản thân nhàn rỗi được lâu. Từ lúc bước xuống máy bay, tôi đã bắt đầu nghĩ về hướng đi tiếp theo của mình.

Tài xế lễ phép nhận lấy hành lý của tôi. Khi tôi chuẩn bị lên xe, một giọng nói lớn vang lên phía sau:

“Chị Oanh!”

Tôi quay lại thì thấy cô ấy lao như bay vào vòng tay tôi.

Tôi kéo cô ấy ra khỏi vòng tay, hỏi:

“Cao Kỳ Mộng, sao em lại ở đây?”

Tôi gặp Kỳ Mộng năm cô 17 tuổi. Khi đó, mẹ của cô ấy nghiện cờ bạc, nhìn thấy con gái mình ngày càng xinh đẹp, liền lừa cô ấy ký một hợp đồng đóng phim khiêu dâm, ép cô ấy phải dùng thân thể để nổi tiếng.

Số tiền đền bù hợp đồng cao ngất ngưởng, cùng sự ép buộc không ngừng từ mẹ, khiến Kỳ Mộng

suýt chút nữa phải nhắm mắt chấp nhận.

Nhưng ngay trước khi mọi chuyện trở thành sự thật, cô ấy tỉnh ngộ, lao ra khỏi nhà và vô tình đâm thẳng vào xe của tôi.

Khi đó, tôi vừa đến Hồng Kông được hai năm, mọi thứ vẫn còn rất khó khăn. Nhưng nhìn một cô gái trẻ như một bông hoa đang héo úa, tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi đã cắn răng trả khoản tiền bồi thường khổng lồ để cứu lấy cô ấy.

Cô ấy ngẩng đầu, giọng nói đầy niềm vui:

“Chị Oanh, chị đi mà không báo trước. Em không dò được chuyến bay của chị nên phải ra đây chờ chị từ sớm rồi đấy!”

Tôi nhìn chiếc vali dưới chân cô ấy, khẽ nhắc nhở:

“Chị không định quay lại Hồng Kông nữa.”

Sau này, Kỳ Mộng vẫn gia nhập làng giải trí. Một phần vì cô ấy yêu thích diễn xuất, một phần vì cần tiền trả nợ. Nhưng giới nghệ sĩ ở Hồng Kông vốn không được trọng dụng, cát-sê ít ỏi, đến nay cô ấy vẫn còn gánh một khoản nợ lớn.

Nhưng cô ấy nghe vậy thì chỉ cười hồn nhiên, giọng nói kiên quyết:

“Em biết mà. Em đã nói rồi, chị đi đâu em đi đó. Chị ở Hồng Kông, em ở Hồng Kông. Chị về Bắc Kinh, em cũng về Bắc Kinh. Công việc thì làm lại từ đầu thôi, không sao cả. Em chỉ muốn đi theo chị. Sau này, em còn phải chăm sóc chị, đến cuối đời còn phải tiễn chị một đoạn nữa!”

Tôi bật cười, vừa cảm thấy buồn cười vừa xúc động. Nhìn gương mặt của Kỳ Mộng, tôi bỗng có một ý tưởng lóe lên.

Gương mặt của cô ấy không quá sắc nét nhưng lại mang nét ngọt ngào, thuần khiết.

Nếu đặt vào thời kỳ những mỹ nhân như Quan Chi Lâm hay Lý Gia Hân, cô ấy không thể sánh được. Nhưng hiện tại, khi xu hướng thẩm mỹ thay đổi, những gương mặt dễ gây thiện cảm, mang lại cảm giác bình yên như của Kỳ Mộng lại trở thành lợi thế.

Tôi từng phụ trách một công ty giải trí khi còn làm ở Long Hanh, kinh nghiệm trong ngành này không thiếu.

Ánh hoàng hôn bao phủ Bắc Kinh, bầu trời rực sáng bởi ánh vàng cam.

“Kỳ Mộng—”

“Dạ?”

Tôi đứng dưới ánh chiều tà, mái tóc bị nhuộm sắc cam rực rỡ, nhìn cô ấy nói:

“Chị mở một công ty để nâng đỡ em, được không?”