Chương 10 - Ly Hôn Trong Đau Khổ
10
Tôi tắt máy, rồi tắt nguồn điện thoại, nằm xuống giường.
Nhưng không thể ngủ lại được nữa.
Trong đầu tôi cứ quanh quẩn chuyện Cố Vân Thâm bệnh.
Xuất huyết dạ dày… đúng là không nhẹ.
Kiếp trước tôi cũng từng bị bệnh dạ dày, biết rõ cơn đau đó khủng khiếp thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút dao động.
Có nên đi thăm anh ta không?
Dù sao cũng từng là vợ chồng.
Nhưng nghĩ lại, tôi thấy chẳng cần thiết.
Chúng tôi sắp ly hôn rồi, đi thăm để làm gì?
Để anh ta có hy vọng?
Hay để chính tôi thêm khó chịu?
Tôi trùm chăn kín đầu, ép bản thân không nghĩ nữa.
Nhưng cho đến khi trời sáng, tôi vẫn không chợp mắt được.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến bệnh viện.
Không phải vì mềm lòng, mà vì muốn dứt khoát chấm dứt mối quan hệ này.
Có những chuyện, cần phải nói rõ ràng trước mặt.
Cố Vân Thâm nằm ở phòng VIP, cửa có Tiểu Lưu đứng gác.
Thấy tôi, mắt cậu ấy sáng hẳn lên.
“Chị dâu, chị tới rồi! Thủ trưởng biết chắc sẽ mừng lắm.”
Tôi không đáp, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng yên tĩnh, Cố Vân Thâm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại.
Nghe tiếng bước chân, anh mở mắt.
Thấy là tôi, anh hơi sững, rồi ánh lên một tia vui mừng.
“Vãn Tinh, em đến rồi.”
Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường. “Nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày.”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh cũ tái phát.” Anh cố gắng ngồi dậy. “Em chịu đến thăm anh, anh rất vui.”
“Cố Vân Thâm, tôi tới đây không phải vì lo cho anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi tới để nói rõ một chuyện.”
Nét mặt anh khựng lại. “Chuyện gì?”
“Ly hôn — không có gì để bàn. Dù anh dùng cách nào để kéo dài, cũng vô ích. Quyết tâm của tôi sẽ không thay đổi.”
Sắc mặt anh càng trắng bệch. “Vãn Tinh, tại sao em phải tuyệt tình như thế?”
“Tuyệt tình?”
Nhớ lại những gì anh đã làm ở kiếp trước, tôi bật cười lạnh.
“Cố Vân Thâm, người tuyệt tình là anh, không phải tôi.”
“Anh tuyệt tình chỗ nào? Anh cho em cuộc sống tốt nhất, cho em tất cả của anh…”
“Tất cả cái gì?” Tôi ngắt lời. “Tất cả sự lạnh nhạt? Tất cả sự thờ ơ? Hay tất cả sự qua loa?”
Anh nghẹn lời.
“Anh biết không? Ba năm qua anh chưa từng nhìn tôi một cách đúng nghĩa.” Giọng tôi bình tĩnh, nhưng từng chữ như dao cứa. “Trong mắt anh, tôi chỉ là vật trưng bày, một người vợ trên danh nghĩa, một sự tồn tại thừa thãi.”
“Anh không…”
“Anh có.” Tôi đứng lên. “Cố Vân Thâm, trong lòng anh chưa từng có tôi. Vậy tại sao tôi phải tiếp tục cuộc hôn nhân vô nghĩa này?”
Anh đưa tay định kéo tôi lại, tôi tránh sang một bên.
“Vãn Tinh, cho anh một cơ hội, anh sẽ thay đổi.”
“Thay đổi?” Tôi cười mỉa. “Lần trước anh cũng nói vậy.”
Anh sững lại. “Lần trước?”
Tôi chợt nhận ra mình lỡ lời, vội sửa: “Ý tôi là, mỗi lần tôi nêu vấn đề, anh đều nói sẽ thay đổi, nhưng chưa bao giờ làm thật.”
“Lần này khác, lần này anh nghiêm túc.”
“Nghiêm túc?” Tôi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh như băng. “Vậy còn Giang Tiểu Vũ thì sao?”
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt anh thay đổi.
“Cô ấy và chúng ta không liên quan.”
“Vậy sao?” Tôi lấy điện thoại từ túi ra, mở một tấm ảnh. “Thế cái này giải thích thế nào?”
Bức ảnh này là Trương Nhã Lâm gửi cho tôi hôm qua bảo là để tôi thấy anh tiều tụy thế nào.
Nhưng điều tôi chú ý không phải là vẻ tiều tụy của anh, mà là chiếc bình hoa bên cạnh giường bệnh.
Trong bình cắm một bó hoa bách hợp — loài hoa mà Giang Tiểu Vũ yêu thích nhất.
Thấy bức ảnh, sắc mặt Cố Vân Thâm lập tức tối sầm.
“Bó hoa này ai tặng?” Tôi hỏi.
Anh không đáp.
“Là Giang Tiểu Vũ đúng không? Cô ta biết anh nhập viện nên cố tình đến thăm.”
“Vãn Tinh, em nghe anh giải thích…”
“Không cần giải thích.” Tôi cất điện thoại. “Cố Vân Thâm, giữa chúng ta không còn gì để nói.”
“Không phải vậy…” Anh định xuống giường, tôi lập tức đè anh lại.
“Vãn Tinh, nghe anh nói, anh và Giang Tiểu Vũ thật sự không có gì.”
“Không có gì, vậy sao anh phải gặp cô ta? Sao phải nhận hoa của cô ta?”
Anh lại im lặng.
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Cố Vân Thâm, vấn đề giữa chúng ta không phải là Giang Tiểu Vũ, mà là anh chưa bao giờ yêu tôi.”
“Anh yêu em.” Anh vội vàng nói. “Vãn Tinh, anh yêu em.”
Ba chữ này, tôi đã chờ suốt ba năm.
Nhưng giờ nghe lại, chỉ thấy châm biếm.
“Nếu đó là cách anh yêu, thì tôi không cần.”
Tôi quay lưng về phía cửa. “Cố Vân Thâm, mau khỏe lại. Đơn ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư gửi.”
“Lâm Vãn Tinh!” Giọng anh vang lên sau lưng. “Em không thể đối xử với anh như thế!”
Tôi dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
“Cố Vân Thâm, anh từng đối xử với tôi thế nào, thì giờ tôi đối xử với anh y như vậy.”
“Anh lúc nào đã đối xử tệ với em?”
“Anh thật sự không biết? Hay là giả vờ không biết?”
Anh trừng mắt nhìn tôi, trong mắt đầy giận dữ và hoang mang.