Chương 2 - Ly Hôn Rồi Chồng Cũ Đến Xin Ở Nhờ
Đèn ngủ vẫn sáng, nên tôi có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài và dày của anh.
Đúng là tay người ta rất khó giữ yên.
Tôi không kìm được, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của anh. Anh hơi động đậy, làm tôi hoảng hốt rụt tay lại.
Sau đó, tôi cẩn thận thu chân về, định gỡ cánh tay anh đang đặt trên eo mình ra thì… anh mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy đến năm phút, cuối cùng tôi cũng tìm được cái cớ: “Xin lỗi nhé, tôi đã bảo là tôi ngủ không yên mà, làm phiền anh rồi.” Nói xong, tôi bật dậy định chuồn.
Anh bất ngờ giữ lấy tôi.
Bàn tay ấm áp của anh nắm cổ tay tôi, cả người tôi như bị dòng điện chạy qua, tê rần từ đầu đến chân.
Tôi đứng đơ như một con robot.
Thấy tôi bất động, anh có chút nghi hoặc, ngồi dậy tiến lại gần, đôi lông mày khẽ nhíu, lo lắng hỏi:
“Em bị sao thế?”
“Ta… tê rồi.”
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Phó Trấn Đình đã không còn ở trên giường.
Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi cảm giác mình đã mất hết thể diện.
Có vẻ vì dậy vội quá, tôi bị chuột rút, chân không đứng nổi mà còn đang buồn đi vệ sinh.
Lúc đang nghĩ có khi nào phải “giải quyết tại chỗ” không thì Phó Trấn Đình chẳng nói chẳng rằng, bế bổng tôi lên và đưa vào phòng tắm.
Được bế kiểu công chúa, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Chỉ là… nếu không phải trong tình cảnh xấu hổ như thế thì sẽ hoàn hảo hơn nhiều.
Ngoài cửa, có tiếng gõ nhẹ. Giọng nói trầm ấm, quyến rũ của anh vang lên:
“Gia Di, em dậy chưa? Nếu rồi thì ra ăn sáng.”
Tôi khẽ đáp: “Dạ… ra ngay.”
Khi bước ra và nhìn thấy bàn ăn với bữa sáng phong phú, tôi ngạc nhiên không nói nên lời.
“Tất cả là do anh làm à?”
“Không, ngoài trứng ra thì đều là đặt đồ ăn ngoài.”
Nói rồi, anh lấy ra một quả trứng bị cháy, cười ngượng ngùng: “Cháy rồi, cái này đừng ăn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chứ nếu tổng tài mà vừa giỏi kiếm tiền, vừa giỏi nấu nướng thì đúng là không còn thiên lý.
Đàn ông trong tiểu thuyết chỉ toàn lừa người, có khuyết điểm mới là người thật.
“Vậy anh lấy tiền đâu mà mua đồ ăn sáng?”
Anh trầm ngâm: “Tôi bán cái túi rồi.”
Đúng là đáng thương quá.
Từ một người đứng trên đỉnh cao, giờ phải bán túi để mua đồ ăn, tôi cũng không biết phải nói gì để an ủi anh nữa.
Khi ăn sáng, tôi thuận miệng hỏi: “À, túi của anh bán được bao nhiêu vậy?”
Anh cũng thuận miệng đáp: “Không nhiều lắm, chỉ hơn chục triệu thôi.”
Rầm! Chiếc quẩy trong tay tôi rơi vào bát sữa đậu nành, bắn tung tóe.
Cái gì cơ?
Hơn chục triệu…
Anh đang đùa tôi đấy à?
Phó Trấn Đình không để ý đến sắc mặt đen thui của tôi, vẫn thản nhiên nói với vẻ buồn rầu: “Em yên tâm, tôi sẽ không ăn ở chùa đâu. Tôi có thể đi khuân vác gạch mà.”
Tôi phải cố lắm mới không lật luôn cái bàn.
“Anh khuân gạch cái gì mà khuân!”
Tôi tất cả tiền tiết kiệm cộng lại còn không bằng một cái túi anh bán được!
Hóa ra, người giàu dù phá sản cũng vẫn hơn đứt dân thường như tôi.
Khuân gạch á?
Không lẽ là gạch vàng?
Khi tôi còn đang hoang mang không hiểu thì Phó Trấn Đình thở dài một tiếng: “Lúc ly hôn, tôi đã nói chia cho em một nửa tài sản, nhưng em không chịu lấy.”
Đúng ha, tại sao lúc đó tôi lại không nhận nhỉ?
Tôi đúng là đầu óc có vấn đề rồi.
Có lẽ là vì cảm thấy nhận không nổi.
Thế nên khi ly hôn, tôi quyết định đi tay trắng, thậm chí không lấy đi một cây tăm từ nhà anh.
“Không sao, người ta vẫn nói tiền là vật ngoài thân mà, kiếm lại là được thôi. Tôi tin với sự thông minh của anh, chắc chắn anh sẽ làm lại từ đầu.”
Haizz, cái tật thương người của tôi lại tái phát.
Anh có vẻ cảm động, sau đó chưa đầy một giây, ting! – tài khoản Alipay của tôi nhận được 150.000 tệ.
Tôi: “???”
Phó Trấn Đình nghiêm túc nói: “Sắp tới tôi ăn uống ở nhà em, chắc tốn kém, số tiền này đủ dùng không?”
Tôi chớp mắt mấy lần.
Không phải là đủ, mà anh thật sự có thể ăn đến chết no luôn ấy.
4
Thế là, Phó Trấn Đình bắt đầu ở lại nhà tôi.
Ăn xong bữa sáng, anh nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôi hỏi: “Anh không định thật sự đi khuân gạch đấy chứ?”
Từ một tổng tài cao cao tại thượng, chỉ cần ký hợp đồng, chỉ đạo giang sơn, giờ lại phải ra công trường làm thuê?
Nghĩ thôi cũng thấy xót xa.
Rõ ràng đã có hơn 150.000 tệ rồi, sao còn cố gắng đến vậy?
“Em lo cho tôi sao?” Khi tôi hỏi câu này, anh đặt tay lên nắm cửa, đôi mắt ánh lên chút tia sáng.
Tôi lắc đầu: “Không lo.”
Ánh mắt anh chùng xuống một chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Tôi đi đây, trưa không cần nấu cơm cho tôi. Nhưng tối, tôi có thể ăn sườn xào chua ngọt do em nấu không?”
Bà nội của Phó Trấn Đình khi còn sống rất thích món sườn xào chua ngọt tôi nấu.
Anh ba ngày hai bận đến thăm bà, mỗi lần đều ăn ké vài miếng.
Tôi gật đầu: “Được chứ.”
Trong lòng thì hét lên như con chuột chũi.
Tất nhiên là được! Anh để lại 150.000 tệ tiền ăn, đừng nói sườn xào chua ngọt, tôi còn làm được cả bào ngư và bò Wagyu cho anh.
Nhưng mà, cũng phải tiết kiệm một chút chứ.
Thật ra, tôi cũng muốn lén đi theo xem anh làm gì, chịu khổ thế nào.
Nhưng lại sợ làm anh khó xử nên thôi.
Hôm nay tôi được nghỉ, ăn sáng xong liền đi chợ mua đồ.
Tôi quen với các chủ sạp ở chợ rồi. Chú bán thịt thấy tôi loay hoay chọn, cười hỏi: “Mua thịt bồi bổ cho ông xã hả?”
Tôi hơi khựng lại, nhưng vẫn gật đầu.
Đi khuân gạch, chẳng phải phải ăn nhiều thịt để bồi bổ sao.
Thế là tôi mặc định luôn Phó Trấn Đình là “ông xã” mình, đỏ mặt chọn thịt.
Lúc xách mấy túi lớn túi nhỏ về, bạn thân gọi điện tới: “Cưng ơi, lớp trưởng tổ chức họp lớp, con nhỏ Trần Tiêm Tiêm chuyên làm màu cũng tới. Nghe nói nó dẫn bạn trai là thiếu gia nhà giàu đến. Hứ, nó ra vẻ gì chứ, người đàn ông của cậu mới là tổng tài kim cương thật sự! Lâm Gia Di, mang khí thế của cậu ra, vả thẳng vào mặt nó đi!”
Tôi im lặng.
“Cưng, không được à?”
“Tại sao?”
Tôi thở dài: “Vì tổng tài nhà tao… đang thất nghiệp.”
Tôi che mặt: “Bởi vì tôi ly hôn rồi, mà tổng tài kim cương ấy thì phá sản rồi.”
Buổi tối, tôi làm một bàn đầy món ngon.
Phó Trấn Đình trở về.
Nhìn bàn ăn đầy ắp, anh không tiếc lời khen ngợi: “Em đúng là có tay nghề…”
Tôi cướp lời: “Không làm đầu bếp thì phí nhỉ.”
Anh gắp một miếng sườn bỏ vào bát tôi: “Anh đâu nỡ để em làm đầu bếp.”
Bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Kể từ khi kết hôn, quan hệ giữa tôi và Phó Trấn Đình có thể dùng từ “tôn trọng nhau như khách” để miêu tả.
Đừng nói đến chuyện tiếp xúc thân mật, ngay cả những lời ngọt ngào cũng chẳng hề có.
Thế mà bây giờ ly hôn rồi, anh lại chẳng kiêng dè gì cả.
Tôi giả vờ không hiểu: “Anh ăn nhiều vào.”
Ăn xong, Phó Trấn Đình chủ động xin rửa bát.
Ban đầu tôi định ngăn anh lại, nhưng nghĩ lại, nếu tôi cẩn thận quá, liệu anh có nghĩ ngợi không?
“Vậy làm phiền anh nhé.” Tôi mỉm cười.
Mười phút sau, nụ cười của tôi biến mất.
Hu hu hu, bộ bát đĩa mới mua của tôi đã hy sinh dưới bàn tay vụng về của Phó Trấn Đình.
Nhìn mảnh vỡ trên sàn, anh cười gượng: “Không sao, anh đền em bộ khác.”
“Không sao đâu, chỉ là bộ bát đĩa thôi mà.”
Hai chúng tôi ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, nhưng vì không tính toán khoảng cách, “cộp” một tiếng, trán hai đứa đụng mạnh vào nhau.
Tôi bị cú đụng làm ngã ngửa ra đất, chân còn giật giật hai cái.
Hu, xấu hổ không chịu nổi.
“Em không sao chứ?” Phó Trấn Đình đến đỡ tôi.
“Không sao, không sao.” Dù trước mắt tôi toàn là sao sáng.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa trán tôi.
Động tác của anh cẩn thận, gần gũi đến mức tôi có thể thấy rõ hàng mi dài và rậm của anh.
Đôi mắt đen như bầu trời đêm phản chiếu hình bóng tôi, gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở của anh.
“Em thật sự không sao chứ? Sao mặt đỏ thế này?” Anh hỏi.
“À… ờ… đó là vì trong món thịt bò ban nãy có một chút rượu vang nên… tôi hơi say.”
Thật ra không phải say rượu, mà là bị anh làm cho “say”.
Phó Trấn Đình khẽ cười, nhìn tôi đầy thích thú: “Ồ, thật sao? Vậy tại sao anh không say nhỉ?”
5
Đây gọi là “nói giảm nói tránh” anh hiểu không?
Sao cứ phải vạch trần tôi mới chịu vậy?
Dọn dẹp xong bếp, tôi bắt đầu chuẩn bị trái cây tráng miệng, còn Phó Trấn Đình thì ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi không hiểu, có cuộc gọi nào mà phải ra ngoài nghe, làm ra vẻ bí mật thế.
Không lẽ… là người yêu cũ gọi đến?
Nghĩ đến đây, tay cầm dao gọt táo của tôi khựng lại, trong lòng như có luồng giấm chua xông lên, cảm giác hệt như vừa uống liền hai lít giấm.
Vì đang tưởng tượng cảnh anh và người yêu cũ gặp lại, khóc lóc xúc động, tôi chẳng để ý khi anh đã đứng bên cạnh mình.
Thế rồi…
Anh gọi tên tôi một tiếng, làm tôi giật mình cắt trúng tay.