Chương 3 - Ly Hôn Không Kịp Mặc Váy Đỏ
04
Kể từ hôm đó, tôi không còn thấy Lâm Thu Di xuất hiện bên cạnh Tống Yến Lễ nữa.
Anh ta cũng quay lại bộ dạng như thời đại học, mỗi lời nói mỗi hành động đều chiều tôi hết mực. Thậm chí còn sa thải hết trợ lý nữ, thay toàn bộ bằng nam giới, chỉ để tôi yên tâm.
Tất nhiên, tôi cũng không còn truy cứu chuyện giữa anh ta và Lâm Thu Di nữa.
Cho đến ngày kỷ niệm 5 năm bên nhau, khi tôi chuẩn bị mở lòng với anh thì lại phát hiện chiếc đèn pha lê lấp lánh đặt trên tủ đầu giường của anh.
Rất đẹp, rất mộng mơ, nhưng nhìn thế nào cũng không giống thứ mà Tống Yến Lễ sẽ đi mua.
Tống Yến Lễ là kiểu người có tính chiếm hữu cực cao, từ trước đến nay, ngoại trừ tôi ra, chưa từng có ai có thể để đồ trong phòng anh ấy.
Lâm Thu Di.
Cái tên đã biến mất từ lâu ấy bỗng dưng hiện lên trong đầu tôi một cách kỳ lạ.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là lúc này tôi đã bị chiêu trò rẻ tiền của cô ta chọc giận.
Tôi lập tức đẩy Tống Yến Lễ ra khỏi người mình. Còn chưa kịp chất vấn, điện thoại của anh đã reo lên trước.
Tống Yến Lễ cúi đầu vừa chỉnh lại quần áo, vừa bắt máy.
Còn tôi thì chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta, chờ anh ta tắt máy rồi cho tôi một lời giải thích.
“Đừng lo, anh đến ngay bây giờ!”
Nói xong, Tống Yến Lễ chẳng màng đến sắc mặt khó coi của tôi, nhíu mày vội vàng mặc đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Tôi chậm rãi đứng dậy, mặt lạnh như tiền, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh ta đang đi đến cửa.
“Anh định đi đâu? Tìm Lâm Thu Di à?”
Bước chân Tống Yến Lễ khựng lại.
“Tang Tang, Thu Di uống say rồi. Cô ấy ở A thị không có người quen nào. Dù sao anh cũng từng là cấp trên của cô ấy vài tháng, không thể không quan tâm đến an toàn của cô ấy.”
Tôi nhìn anh ta, cười nhạt.
“Ở A thị không có người quen? Tống Yến Lễ, chính anh nói mà anh tin à? Nếu tôi nhớ không lầm, Lâm Thu Di học ở A thị, làm việc ở A thị, sinh sống cũng ở A thị.”
“Được thôi, cho là như anh nói, cô ta thật sự không quen ai ở đây, sợ không an toàn. Vậy cô ta không biết gọi cảnh sát à? Giờ này đã nửa đêm rồi, cô ta gọi cho anh là có ý gì, anh cần tôi nói thẳng ra không?”
“Tang Tang, đừng làm khó anh. Cô ấy là một cô gái từ nông thôn lên thành phố học hành, làm việc, đã rất vất vả rồi. Nếu không phải vì em ghen bóng ghen gió, thì cô ấy cũng không đến mức nửa đêm còn phải ra ngoài uống rượu, ký hợp đồng vì miếng cơm manh áo.”
“Ý anh là… tất cả đều là lỗi của tôi?” “Tống Yến Lễ, nghe anh nói cứ như tôi ép cô ta nửa đêm phải uống rượu ký hợp đồng vậy. Cả cái A thị to như thế này, chẳng lẽ không có công việc nào mà không cần uống rượu để ký hợp đồng sao?”
“Cô ta chẳng qua là đang cố tình làm ra vẻ đáng thương để lấy lòng anh thôi. Tống Yến Lễ, đừng nói với tôi là… anh nhìn không ra điều đó!”
Tôi tức giận vớ lấy chiếc gối trên giường ném thẳng về phía Tống Yến Lễ.
Anh ta khựng lại, rồi quay người lại với ánh mắt lạnh lùng, giữa đôi mày là vẻ cau có rõ rệt:
“Tang Tang, rốt cuộc Thu Di đã làm gì chọc giận em mà em lại dùng những suy nghĩ cay độc như vậy để đoán về một cô gái vừa mới ra trường? Rõ ràng trước đây em không như thế.”
Biết bao nhiêu lời muốn nói, chỉ vì một câu trách móc của anh ta mà nghẹn lại nơi cổ họng.
Cảm giác nực cười ập đến như sóng tràn bờ.
“Tôi cay độc?”
“Tống Yến Lễ, anh vừa nói tôi, Tang Tụng, là người cay độc?”
Tôi cười giận đến run người, tiện tay hất bay chiếc đèn pha lê trên tủ đầu giường xuống sàn.
“Có những chuyện tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết. Ví dụ như việc anh nói đã cho Lâm Thu Di nghỉ việc, nhưng thực tế thì sao? Cái đèn pha lê này là cô ta tặng anh đúng không?”
“Còn cả kiểu ăn mặc lòe loẹt, trẻ trung gần đây của anh nữa… Tống Yến Lễ, là tôi có lòng dạ độc ác, hay là anh có tâm tư mờ ám?”
“Tống Yến Lễ, đừng quên lời tôi đã nói với anh gần đây!”
Sắc mặt Tống Yến Lễ lập tức tối sầm lại:
“Tang Tụng, em có thể đừng vô lý như thế được không? Em nghĩ gì mà chuyện gì cũng có thể liên hệ đến mấy thứ bẩn thỉu đó?”
“Anh đã cố gắng hết mức để làm theo ý em rồi, rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa?”
“Trước giờ sao anh không phát hiện ra em lại kiểm soát như vậy? Em đã áp đặt anh đủ kiểu trong công việc, bây giờ đến bạn bè anh cũng phải báo cáo với em sao? Em có thể cho anh chút không gian được không?”
Nực cười thật sự.
Là anh — chính anh — năm xưa van nài tôi hãy học cách ghen tuông như mấy cô gái nhỏ, kiểm soát mọi hành động của anh.
Giờ tôi học được rồi, lại bị anh nói là tình yêu của tôi khiến anh ngạt thở, rằng anh muốn tìm đến cảm giác nhẹ nhàng thoải mái ở chỗ người phụ nữ khác.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta dứt khoát bước ra khỏi cửa, lạnh lùng cười một tiếng, rồi dứt khoát gọi một cú điện thoại.
“Ba, con muốn hủy hôn.”
05
Nói thì dễ, nhưng chuyện hủy hôn lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Vì lo tôi sẽ chịu thiệt thòi ở nhà họ Tống, suốt mấy năm nay ba tôi vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tống Yến Lễ đứng vững trong gia tộc đó.
Lúc lợi ích còn cùng hướng, hai tập đoàn lớn có thể gọi nhau anh em thân thiết. Nhưng một khi lợi ích mâu thuẫn, thì chia tay chẳng khác gì thành kẻ thù.
Có lẽ vì tôi và Tống Yến Lễ đối đầu quá gay gắt trên thương trường, nên các công ty lớn khác đều nhân cơ hội chen chân vào, muốn ngư ông đắc lợi trong cuộc chiến giữa hai bên.
Khi nhà họ Tống tiếp tục ra tay, dùng mức giá gấp đôi để giành được lô đất ở phía đông thành phố, thì cuối cùng Tống Yến Lễ cũng không ngồi yên được nữa.
Anh ta đen mặt đến thẳng văn phòng tôi, phía sau còn có Lâm Thu Di với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Tôi khẽ nhướng mày, ra hiệu cho trợ lý đang định ngăn cản hai người họ rời khỏi phòng.
“Tang Tang, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tống Yến Lễ hít sâu một hơi, kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
“Nói đi.”
“Tang Tang, em cũng thấy rồi đó. Việc em với anh cứ mãi đấu đá như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là cả hai cùng tổn hại. Hay là mỗi người nhường một bước, việc gì phải để người ngoài hưởng lợi chứ?”
Tôi thoải mái dựa lưng vào ghế giám đốc, lười biếng liếc nhìn anh ta một cái:
“Rồi sao nữa?”
Tống Yến Lễ liếc nhìn Lâm Thu Di, cô ta lập tức tiến lên cúi đầu xin lỗi tôi rối rít.
Cô ta nói gì tôi cũng chẳng buồn nghe, ánh mắt chỉ dừng lại ở mấy dấu vết lấm tấm trên da thịt lộ ra nơi cổ và ngực của cô ta.
Nhướng mày.
Đến xin lỗi, hay đến khoe mẽ?
Tôi hừ lạnh một tiếng, trong đầu lại hiện lên bức ảnh nóng được gửi vào email của tôi ba ngày trước.
Dù tôi đã sớm cạn tình với Tống Yến Lễ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ảnh hai người họ ôm ấp nhau, tim tôi vẫn thắt lại.
Cũng chính vì vậy mà suốt thời gian qua tôi bất chấp cả việc công ty chịu lỗ, cũng quyết tâm kéo anh ta xuống đáy.
Bởi vì, anh dám phản bội tôi — thì phải trả giá cho sự phản bội đó.
Đối với tôi, một công ty lên hay xuống cũng chẳng là gì, sau lưng tôi là cả nhà họ Tang làm chỗ dựa.