Chương 8 - Ly Hôn Hay Là Đợi Chờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi chưa từng lộ mặt trong bất kỳ video nào, chỉ quay bằng góc nhìn thứ nhất, ghi lại cảnh đẹp và những thử thách, khiến người xem như được cùng tôi trải nghiệm thật sự.

Sự ủng hộ của người hâm mộ mang lại cho tôi động lực.

Tôi phát động thử thách “du lịch vòng quanh thế giới”.

Điểm đến đầu tiên chính là Ả Rập Xê Út.

Vân Phi nghe tin liền mặt dày chạy đến, nói muốn tiễn tôi ra sân bay.

Vậy nên mới có màn gặp mặt hôm nay.

Đến sân bay rồi.

Vân Phi vẫn chưa xuống xe ngay mà quay đầu nhìn tôi, đôi mắt hồ ly khẽ nheo lại, ánh mắt chứa đầy điều khó đoán.

“Nếu không thể làm người yêu, thì… chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

Không nhìn đến gương mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của anh, tôi mở cửa xe bước xuống.

Tôi lại bắt đầu một vòng thử thách mới.

Từ nhảy dù ở độ cao 3000 mét trên dãy Himalaya,

mở cung đường leo núi mới tại đỉnh Lomithi,

đến việc chạm tay vào báo săn trên thảo nguyên châu Phi —

tôi không ngừng đẩy giới hạn bản thân.

Không hiểu Giang Vũ Trình làm cách nào tìm được tài khoản của tôi.

Mỗi lần tôi đăng video mạo hiểm, anh ta lại bình luận:

【Em đang làm cái quái gì vậy? Nguy hiểm như thế, không sợ chết à? Em chết rồi thì Tân Tân phải làm sao?】

【Về ngay cho tôi!】

Tôi chẳng thèm để tâm, xóa bình luận, chặn tài khoản —

nhưng không ăn thua.

Anh ta cứ tạo tài khoản mới để tiếp tục làm phiền.

Cuối cùng, tôi chọn cách phớt lờ.

Chúng tôi đã ly hôn, anh ta không còn quyền quản tôi nữa.

Nhưng dường như Giang Vũ Trình không ý thức được điều đó.

Càng về sau, giọng điệu của anh ta trong bình luận dần thay đổi, trở nên dịu lại:

【Chỉ cần em còn sống là được, nhớ giữ an toàn.】

【Tân Tân nhớ em rồi, bao giờ em về?】

Cư dân mạng “ăn dưa” đến phát cuồng, đặt biệt danh cho hai chúng tôi:

Tôi là “Chị còn sống”,

Còn anh ta là “Anh nhớ em”.

Cứ thế, một năm trôi qua.

Một đêm nọ, Giang Vũ Trình bất ngờ gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài.

【Hôm nay là sinh nhật anh,

cũng là lần đầu tiên anh đón sinh nhật… không có em.

Tân Tân cứ hỏi mãi: “Mẹ ơi, sao mẹ chưa về?”

Anh không biết phải trả lời thế nào.

Chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn bảy năm — mười năm bên nhau.

Anh không tin em nói quên là có thể quên ngay được.

Em về được không?

Anh thừa nhận… anh có chút nhớ em rồi.

Còn nữa, chuyện trước kia là em hiểu lầm.

Anh tặng chiếc túi cho Tống Chi Hứa vì cô ấy hoàn thành một đề tài nghiên cứu lớn.

Đó là phần thưởng mà cô ấy yêu cầu.

Giữa anh và Vạn Tử Thiền không có gì cả, chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tất cả đều chỉ để chọc tức em.

Em không thích cô ta, anh đã cho cô ta nghỉ việc rồi.

Em có thể quay lại không?

Anh muốn tái hôn với em.

Anh không thể sống thiếu em… Tân Tân cũng không thể.】

Tôi lặng lẽ đọc hết tin nhắn, không hề biểu lộ cảm xúc gì.

Mở khung chat với Tân Tân — con bé đã bỏ chặn tôi.

Thi thoảng, con bé lại nhắn tin đến:

【Mẹ ơi, hôm nay con không ăn kẹo đâu ạ.】

Phần lớn, tôi đều không trả lời.

Lâu lâu nhắn lại một câu, là con bé lập tức gửi cả loạt tin nhắn thoại báo cáo đầy đủ.

Tôi nhìn tin nhắn thật lâu, nhưng không trả lời.

Ngày hôm sau, tôi tiếp tục hành trình leo núi tuyết ở Tây Tạng như thường lệ.

Thế giới ngoài kia rất rực rỡ.

Tôi sẽ không bao giờ quay lại với cuộc sống gia đình nữa — dẫu sao thì tôi cũng đã từng trả giá cho sự lựa chọn ấy.

Kết thúc hành trình, tôi đăng video leo núi lên mạng.

Phần bình luận bắt đầu đếm ngược:

【3】

【2】

【1】

【Anh Nhớ Em xuất hiện!】

Ngay sau đó, bình luận của Giang Vũ Trình lập tức hiện ra:

【Em về nước rồi à? Em đang ở Tây Tạng phải không? Anh sẽ đến tìm em.】

Tôi giả vờ không thấy, định tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn từ em họ – đứa em gái thân thiết lớn lên cùng tôi.

【Chị ơi, em sắp kết hôn rồi~ Chị nhất định phải đến dự nhé~】

Tôi và em họ rất thân thiết, khi còn nhỏ từng hứa sẽ làm phù dâu cho nhau.

Giờ tôi không thể làm phù dâu được nữa, nhưng đám cưới của nó thì chắc chắn tôi phải đến.

Nghĩ vậy, tôi nhắn lại:

【Được, chị sẽ đến.】

Ngay sau đó, một tin nhắn nữa hiện lên:

【Tốt quá! Đường xa vất vả, em sẽ cho người ra sân bay đón chị, cấm từ chối đó nha!】

Tôi bật cười, gõ nhẹ một chữ “Ừ” rồi đồng ý.

Trước ngày đám cưới của em họ, tôi đáp chuyến bay đến thành phố Kinh.

Bầu trời bên ngoài trong xanh mây trắng mịn màng.

Dù đã ngắm bao lần, tôi vẫn cứ say mê.

Tôi đang say sưa ngắm cảnh, không hề biết rằng… chính mình cũng đã trở thành một khung cảnh trong mắt người khác.

“Chi Hứa, trùng hợp quá.”

Tôi quay đầu lại — là Vân Phi, anh đang ngồi ở ghế bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)