Chương 15 - Ly Hôn Hay Là Đợi Chờ
15
Trong lòng âm thầm an ủi: còn mười ngày nữa, chỉ cần qua mười ngày là xong.
Một cú đạp ga, chiếc Range Rover phóng vút ra khỏi khu nhà.
Tôi ngồi ghế phụ, nhìn cây cối dần lùi lại phía sau, không nhịn được hỏi:
“Đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Nghe vậy, tôi không hỏi thêm nữa.
Trên trời lại vang lên một tiếng sấm lớn, mưa lách tách đập lên kính xe.
Tiếng “lách tách lách tách” vang lên không dứt.
Có lẽ vì không khí quá nặng nề, Giang Vũ Trình mở nhạc xe, giai điệu quen thuộc của bài Giấy dài tình ngắn vang lên bên tai:
“Em thật sự rất nhớ anh, trong mỗi mùa mưa…”
Đó là bài hát tôi yêu thích nhất năm 2018.
Tôi khựng lại một chút, viền mắt bất chợt cay xè. Bài ấy vừa hết, bài tiếp theo Tình yêu đơn giản vang lên.
Chính là bài nhạc nền trong lễ cưới của tôi và Giang Vũ Trình.
“Cuộc sống như thế này, anh yêu em, em yêu anh…”
“Chát!”
Tôi lạnh lùng tắt nhạc, kết nối bluetooth điện thoại mình, bật một bài hát khác: Không nhất thiết phải là anh.
“Về sau anh ấy khiến tôi hiểu ra, thì ra tôi cũng xứng đáng được mong chờ…”
Từng chữ, từng câu như nhát dao cứa thẳng vào trái tim Giang Vũ Trình.
Anh ta gần như thực sự cảm nhận được nỗi đau, một cảm giác bất lực dâng lên khiến người ta nghẹt thở — dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể níu giữ được.
Chẳng lẽ… anh thật sự phải mất đi Tống Chi Hứa sao?
Chiếc xe men theo con đường núi ngoằn ngoèo, chậm rãi lên đến đỉnh.
Tôi nhìn quanh cảnh vật quen thuộc, trong lòng nhói lên một cái — nơi này, chính là nơi tôi và Giang Vũ Trình xác lập tình cảm mười năm trước.
Ký ức chợt bị kéo về đêm hôm ấy.
Trời đêm lấp lánh sao.
Tôi rất căng thẳng, giả vờ ngẩng đầu ngắm sao, thực ra thì khóe mắt cứ liếc trộm người đàn ông bên cạnh.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, góc nghiêng của anh ta đẹp đến khó tin, hàng mi chưa rũ xuống, ánh mắt có vẻ rất thoải mái.
Chỉ một khắc sau, cái nhìn trộm của tôi đã bị anh ta bắt gặp.
Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy tôi, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Tống Chi Hứa, em thích anh à?”
Tôi đỏ bừng cả mặt.
Cà lăm mãi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Ờ… ờ…”
Thấy anh ta cười càng lúc càng gian, tôi bạo gan nhắm chặt mắt, hét lên:
“Đúng, em thích anh đó, thì sao nào!”
Vừa dứt lời, bầu trời bỗng vang lên một tiếng “đoàng”.
Tôi theo phản xạ mở mắt ra.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên nền trời đêm, lấp lánh như sao trời, rồi chớp mắt rơi xuống.
Đẹp quá…
Trong khoảnh khắc thất thần, Giang Vũ Trình nghiêng người sát lại, hơi thở nóng rực phả bên tai tôi:
“Em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Mắt tôi ươn ướt: “Đồng ý.”
Nụ hôn lúc ấy, cũng giống như pháo hoa, nở rộ ngay giữa lồng ngực tôi.
“Em còn nhớ nơi này không?”
Tôi chớp mắt, rút mình ra khỏi hồi ức.
Quay đầu nhìn Giang Vũ Trình – người vừa cất tiếng từ ghế lái.
Anh ta không nhìn tôi, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, như thể cũng đang đắm chìm trong quá khứ:
“Chính ở đây, em đã trở thành bạn gái của anh.”
“Hôm đó, anh hôn em, hàng mi em run lên, đến thở cũng quên mất.”
“Anh còn trêu em, em tức giận đấm anh, đôi mắt đầy yêu thương…”
Khóe môi anh ta khẽ nhếch, rồi quay sang nhìn tôi.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng vô cảm của tôi, Giang Vũ Trình khựng lại, những lời còn lại nghẹn cứng trong cổ họng.
“Giang Vũ Trình, mọi thứ… đã qua rồi.”
Tôi lạnh nhạt buông một câu, tàn nhẫn xé nát bức tranh ký ức mà anh ta dày công vẽ ra.
Anh ta im lặng một lúc lâu.
Chúng tôi nhìn nhau, thấy tôi chẳng mảy may lay động, ánh mắt Giang Vũ Trình dần đỏ hoe:
“Vợ ơi, anh và Vạn Tử Thiền thật sự không có gì cả. Cô ấy bảo đã ly hôn, chồng cô ta đối xử tệ bạc, anh chỉ thấy tội nghiệp mới giữ lại.”
“Anh thề, anh với cô ta thật sự không có gì. Em tin anh được không?”
Khoảnh khắc ấy, tôi thật muốn vỗ tay khen anh ta một tràng.
Diễn xuất… thật quá đỉnh.
“Tôi tin anh. Nhưng anh quên rồi sao? Anh đã hôn cô ta.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, bình tĩnh nói.
Tôi tin anh ta chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng những gì tôi thấy đủ để khẳng định — mối quan hệ đó đã vượt quá giới hạn.
Trái tim anh đã lạc hướng.
Nếu vậy, không phải là phản bội thì là gì?
Nghe tôi nói xong, Giang Vũ Trình cụp mắt xuống, môi mấp máy, nhưng không thốt nổi một lời phản bác.
Đã nói thẳng ra rồi, tôi cũng chẳng còn gì để giấu.
“Giang Vũ Trình, anh cứ cố giữ tôi lại cũng vô ích.”
“Gương vỡ rồi thì không thể lành, nhẫn đánh mất thì chẳng tìm lại được. Điều anh có thể làm… là chấp nhận.”
Tiếng mưa gõ vào kính xe, từng giọt, trong trẻo mà lạnh lùng.
Giang Vũ Trình vẫn không nói gì.
Một lúc sau, anh ta bất ngờ nghiêng người ôm chầm lấy tôi.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt lấn đầy trong lồng ngực.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.