Chương 8 - Ly Hôn Giả Hay Thật

Tống Mỹ Hoa nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi.

“Được, dì đồng ý. Nhưng cổ phần phải chia lại.”

“Chia thế nào ạ?”

“Dì lấy 51%, hai đứa giữ 49%.”

Điều kiện này có hơi chặt, nhưng xét tình hình hiện tại thì cũng hợp lý.

“Được, con đồng ý.”

Có được sự chống lưng của dì, công ty của chúng tôi nhanh chóng được thành lập chính thức.

“Hoa Mỹ Thương Mại” — một cái tên bắt đầu có sức ảnh hưởng ở địa phương.

Tiêu Cảnh Hành ngày càng khâm phục khả năng quyết đoán của tôi.

“Thanh Hoan, em đúng là giỏi thật.” – Anh cảm khái –

“Nếu không có em, bọn mình chắc tiêu lâu rồi.”

“Bọn mình là cộng sự mà.” – Tôi mỉm cười –

“Phải biết hỗ trợ lẫn nhau chứ.”

“Không chỉ là cộng sự thôi đâu.” – Tiêu Cảnh Hành bỗng trở nên nghiêm túc –

“Thanh Hoan, anh muốn… chính thức tỏ tình với em.”

Lời tỏ tình này đến hơi đột ngột, nhưng cũng nằm trong dự đoán của tôi.

Ở bên Tiêu Cảnh Hành bấy lâu nay, tôi đã hiểu rõ con người và năng lực của anh.

Anh thật sự là kiểu đàn ông có thể tin tưởng và gửi gắm được.

“Cảnh Hành…” – Tôi có chút do dự.

“Anh biết em vừa mới ly hôn, có thể vẫn cần thời gian.” – Anh nhẹ nhàng nói – “Anh có thể chờ.”

“Không phải vì thời gian.” – Tôi lắc đầu – “Mà là em không chắc về cảm xúc của mình.”

“Không sao cả. Tình cảm có thể từ từ vun đắp.” – Tiêu Cảnh Hành dịu dàng –

“Anh tin chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, tim tôi khẽ rung lên.

Có lẽ… tôi thực sự nên cho bản thân một khởi đầu mới.

“Được, mình thử xem.” – Tôi gật đầu đồng ý.

Trên khuôn mặt Tiêu Cảnh Hành lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này!”

Đúng lúc chúng tôi còn đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, thì Cố Bắc Thần lại bất ngờ xuất hiện.

Lần này, sắc mặt anh rất khó coi, rõ ràng là mang theo lửa giận mà đến.

“Tống Thanh Hoan!” – Anh gọi thẳng cả họ tên tôi –

“Em có biết mình đang làm gì không?”

“Tất nhiên là biết.” – Tôi điềm tĩnh đáp –

“Em đang tự xây dựng sự nghiệp của chính mình.”

“Sự nghiệp?” – Cố Bắc Thần bật cười lạnh –

“Thứ em đang làm là phạm pháp!”

“Vậy anh có bằng chứng không?” – Tôi hỏi lại –

“Anh có bằng chứng gì để nói em phạm pháp?”

Cố Bắc Thần bị hỏi đến cứng họng.

Thực tế thì đúng vậy — trên giấy tờ, tôi chỉ là một nhân viên bình thường của Hoa Mỹ

Thương Mại, tất cả hoạt động đều hợp pháp.

“Thanh Hoan, anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.” – Anh hạ giọng –

“Giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng em không cần.” – Tôi lạnh nhạt đáp.

Đúng lúc này, Tiêu Cảnh Hành bước tới.

“Thanh Hoan, đây là…?” – Anh hỏi nhưng trong lòng rõ mười mươi.

“Chồng cũ của em.” – Tôi trả lời đơn giản.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành lập tức ánh lên vẻ cảnh giác.

“Đồng chí Cố, nếu là chồng cũ thì xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống hiện tại của Thanh Hoan nữa.”

“Anh là ai?” – Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn anh.

“Tôi là bạn trai của Thanh Hoan.” – Tiêu Cảnh Hành không chút ngần ngại đáp.

Câu này như cú tát vào mặt Cố Bắc Thần.

Sắc mặt anh lập tức trở nên tái mét.

“Bạn trai?!” – Anh không thể tin nổi –

“Thanh Hoan, hai người quen nhau được bao lâu rồi?”

“Không liên quan gì đến anh.” – Tôi nhàn nhạt nói.

“Sao lại không liên quan?! Chúng ta mới ly hôn được một tháng, em đã có bạn trai mới rồi à?”

“Có gì sai sao?” – Tôi hỏi ngược lại –

“Luật pháp có cấm người ly hôn được bắt đầu mối quan hệ mới không?”

“Nhưng em đã nói là… sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ, mình sẽ tái hôn…”

“Khi nào em nói?” – Tôi thẳng thừng ngắt lời –

“Cố Bắc Thần, anh đừng tự biên tự diễn nữa.”

Lời này khiến anh ta không nói được câu nào.

Quả thật, tôi chưa bao giờ hứa hẹn chuyện tái hôn với anh.

“Được lắm, rất tốt!” – Cố Bắc Thần giận đến mức cười lạnh –

“Tống Thanh Hoan, em khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác rồi đấy!”

Nói xong, anh ta giận dữ bỏ đi, để lại tôi và Tiêu Cảnh Hành nhìn nhau.

“Thanh Hoan, anh ta sẽ không tìm cách trả đũa tụi mình chứ?” – Cảnh Hành có chút lo lắng.

“Không đâu.” – Tôi chắc chắn nói –

“Anh ta không có bằng chứng, cũng không dám làm gì.”

Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bất an.

Kiếp trước, Cố Bắc Thần tuy bạc tình, nhưng không phải người xấu.

Nhưng lần này, biểu hiện của anh ta khiến tôi hơi bất ngờ — như thể anh ta trở nên cực đoan hơn nhiều so với trong ký ức.

Có lẽ là do thái độ cứng rắn của tôi khiến anh bị kích động.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Dù sao thì giữa chúng tôi đã thực sự chấm dứt rồi.

Anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

7

Trong vài tháng tiếp theo, công việc kinh doanh của bọn tôi ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Công ty Thương mại Hoa Mỹ đã bắt đầu có tiếng ở tỉnh thành, còn tôi và Tiêu Cảnh Hành thì trở thành những gương mặt mới nổi trong giới kinh doanh.

Quan trọng hơn cả, tình cảm giữa tôi và Cảnh Hành cũng tiến triển rất thuận lợi.

Anh là một người bạn trai chu đáo, luôn tôn trọng ý kiến của tôi, ủng hộ sự nghiệp của tôi, và chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi.

Một mối quan hệ bình đẳng như vậy khiến tôi rất hài lòng.

“Thanh Hoan, năm nay mình đã lãi hơn năm mươi vạn rồi đó!” – Tiêu Cảnh Hành hào hứng báo tin.

“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.” – Tôi đầy tự tin –

“Năm sau thi đại học sẽ được khôi phục, ngành giáo dục và đào tạo chắc chắn sẽ trở thành điểm nóng tăng trưởng tiếp theo.”

“Sao em biết thi đại học sẽ được khôi phục?” – Tiêu Cảnh Hành tò mò hỏi.

“Cảm giác thôi.” – Tôi trả lời lấp lửng –

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)