Chương 11 - Ly Hôn Giả Hay Thật
Cố Bắc Thần trông tiều tụy hơn trước rất nhiều, trong mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi không giấu nổi.
“Thanh Hoan, em tìm anh có chuyện gì?” – Anh cố giữ bình tĩnh.
“Người tố cáo… là anh đúng không?” – Tôi hỏi thẳng.
Sắc mặt Cố Bắc Thần lập tức thay đổi.
“Sao em biết?”
“Không quan trọng.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh –
“Em chỉ muốn hỏi, tại sao?”
Cố Bắc Thần im lặng rất lâu, cuối cùng cũng nói:
“Anh làm vậy… là vì muốn tốt cho em.”
“Vì em?” – Tôi cười lạnh –
“Cố Bắc Thần, anh nghĩ lý do đó nghe lọt tai sao?”
“Công việc kinh doanh của em có nhiều điểm đáng ngờ, anh không muốn em xảy ra chuyện…”
“Im đi!” – Tôi cắt lời –
“Việc kinh doanh của em hoàn toàn hợp pháp. Kết quả điều tra đã chứng minh rồi.”
Cố Bắc Thần cứng họng, không thể phản bác.
Quả thật, việc tôi làm là đúng luật. Đơn tố cáo của anh ta chẳng khác gì trò cười.
“Vậy tại sao anh lại làm thế?” – Tôi tiếp tục ép hỏi –
“Chẳng lẽ là vì… không chịu nổi khi thấy em sống tốt?”
“Không phải…”
“Vậy là gì?”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh cũng thừa nhận.
“Anh ghen.” – Giọng anh nhỏ như muỗi –
“Anh ghen khi thấy em sau khi rời xa anh lại sống tốt đến vậy. Anh ghen vì Tiêu Cảnh Hành có được tình yêu của em.”
Lời thú nhận này khiến tôi vừa bất ngờ, vừa thất vọng.
Thì ra, lý do thật sự khiến anh ta tố cáo tôi… là vì ghen tuông.
Một sĩ quan quân đội đường đường chính chính, lại vì ghen tỵ với vợ cũ sống tốt hơn mình mà đi tố cáo người ta vi phạm pháp luật.
Nhân phẩm như vậy… thật khiến tôi “mở rộng tầm mắt”.
“Cố Bắc Thần, giờ thì tôi thật sự nhìn rõ con người anh rồi.” – Tôi đứng dậy –
“Từ giờ trở đi, chúng ta cắt đứt hoàn toàn. Nếu tôi phát hiện anh còn giở trò gì sau lưng, tôi sẽ không nhân nhượng nữa.”
Nói xong, tôi rời khỏi quán trà, để lại Cố Bắc Thần ngồi đó một mình.
Bước ra khỏi quán, tôi cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Nhìn rõ bộ mặt thật của một người – dù có thất vọng – nhưng cũng là một cách giải thoát.
Ít ra, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ còn ảo tưởng gì về người đàn ông đó nữa.
9
Cuối năm 1976, một tin tức chấn động cả nước được công bố — kỳ thi đại học sẽ được khôi phục!
Khi nghe tin này, tôi mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Dù đã biết trước ngày này sẽ đến, nhưng khi chính thức nghe thông báo từ nhà nước, tôi vẫn không thể kìm nén sự phấn khích trong lòng.
“Thanh Hoan, em nói đúng thật rồi!” – Tiêu Cảnh Hành vui mừng –
“Giờ tụi mình phải làm gì tiếp theo?”
“Ngay lập tức nhảy vào thị trường giáo dục.” – Tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch –
“Mở trường luyện thi, biên soạn tài liệu, đào tạo đội ngũ giáo viên.”
“Nhưng sẽ cần đầu tư rất lớn…”
“Dù tốn bao nhiêu cũng xứng đáng.” – Tôi kiên định –
“Đây là cơ hội ngàn năm có một.”
Trong vài tháng tiếp theo, chúng tôi dồn toàn lực để phát triển mảng giáo dục.
Đầu tiên là thuê vài tòa nhà ở tỉnh thành, cải tạo thành cơ sở giảng dạy.
Tiếp theo là tuyển giáo viên giỏi — chủ yếu là các giáo viên nòng cốt được “chiêu mộ” từ các trường cấp ba lớn.
Cuối cùng là khâu biên soạn giáo trình — phần này do tôi trực tiếp phụ trách.
Với kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi biết rõ những kiến thức nào là trọng tâm, dạng bài nào hay xuất hiện trong đề thi.
Bộ giáo trình tôi biên soạn có chất lượng cực cao, nhanh chóng trở thành tâm điểm trong giới luyện thi.
“Thanh Hoan, bộ tài liệu này em làm thật sự quá xuất sắc!” – Một giáo viên kỳ cựu tán thưởng –
“Cứ như thể được thiết kế riêng cho kỳ thi đại học vậy!”
“Anh quá lời rồi, em chỉ cố gắng làm thật kỹ càng thôi.” – Tôi khiêm tốn đáp.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ, những tài liệu đó tốt là vì tôi đang đứng ở điểm cao nhất của dòng chảy lịch sử.
Biết rõ tương lai sẽ đi đâu, đương nhiên tôi có thể tạo ra nội dung sát thực nhất.
Mùa xuân năm 1977, “Hoa Mỹ Giáo Dục” chính thức khai trương.
Ngay trong ngày đầu tiên, đã có hơn một ngàn học sinh đến đăng ký.
Cả tỉnh thành xôn xao vì sự kiện này.
“Giám đốc Tống đúng là giỏi thật!” – Khách khứa đến chúc mừng nườm nượp –
“Nắm bắt thời cơ quá nhanh!”
“Chỉ là may mắn thôi.” – Tôi mỉm cười đáp nhẹ, nhưng trong lòng thì vô cùng tự hào.
Đây không phải là may mắn, mà là thực lực.
Nhờ thành công của Hoa Mỹ Giáo Dục, bản đồ kinh doanh của tôi càng mở rộng.
Thương mại xuất nhập khẩu, giáo dục luyện thi, sắp tới còn có thêm cơ hội trong ngành sản xuất – tôi đã có thể hình dung ra một tương lai huy hoàng trước mắt.
Điều khiến tôi vui nhất, là Tiêu Cảnh Hành ngày càng khâm phục năng lực của tôi.
“Thanh Hoan, đi theo em đúng là quyết định đúng đắn nhất đời anh.” – Anh xúc động nói.
“Chúng ta là cộng sự, cũng là người yêu.” – Tôi nhẹ nhàng đáp –
“Cùng cố gắng, cùng thành công.”
Tiêu Cảnh Hành nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình cảm.
“Thanh Hoan, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta bàn chuyện kết hôn rồi.”
Chủ đề này, tôi luôn cố né tránh.