Chương 8 - Ly Ca
Trước khi rời đi, Trần Ương còn không quên nghiến răng nghiến lợi uy hiếp tôi, cô ta đứng ở hành lang nói:
“Thư Ninh, nếu cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn."
Lúc đầu, tôi không biết cô ta nói vậy là có ý gì, nhưng phải đến ba ngày sau, thông tin cá nhân của tôi đột nhiên lan truyền khắp mạng, tôi mới hoảng sợ.
Trên hot search, có một từ "bạo" màu đỏ tươi treo cạnh mục #Bạn gái cũ của Lâm Triết.
Khi tôi bấm vào xem mới phát hiện ra rằng anh ta đã đăng một bài ngắn.
Nội dung rất dài, cơ bản là một lời xin lỗi đến với công chúng, nói rằng bản quyền thuộc về bạn gái cũ của mình, anh ta sẽ không được chuyển nhượng, sau này có thể anh ta sẽ không hát được những bài hát trước đó.
Những người hâm mộ bên dưới vô cùng tức giận, nhảy dựng lên mắng mỏ tôi.
[Tại sao bản quyền lại thuộc về bạn gái cũ của anh? Những bài hát này thuộc về anh trai tôi nếu anh ấy không hát thì còn ai có thể hát được nữa? Thật là lãng phí!]
[Thật là một con bạn gái cũ hãm l*n, ra ngoài chết đi!]
[Tôi cảm thấy đau quá, anh trai tôi thật đáng thương khi có một cô bạn gái cũ ngu ngốc như vậy.]
[Có ai biết tên bạn gái cũ không? Tôi phải làm rõ ràng!]...
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi bấm vào tài khoản Trần Ương được fans tag bên dưới.
Trần Ương còn viết một bài ngắn, giận dữ mắng tôi, bạn gái cũ, tham lam, ích kỷ.
Trong mô tả của cô ta, tôi không thích người nghèo và yêu người giàu.
Thời điểm Lâm Triết còn nghèo tôi đã đá anh ta, sau này anh ta trở nên nổi tiếng khi anh ấy nổi tiếng tôi liền quay về đòi hợp lại, sau khi bị từ chối, tôi trở nên tức giận không chịu nhường lại bản quyền, mục đích chỉ để kiếm tiền và trả thù.
Có một số thủy quân đã trực tiếp lấy đi tất cả thông tin nhận dạng của tôi, bao gồm cả đời sống, tuổi tác, trường học và thậm chí cả địa chỉ nhà của tôi...
Tất cả những người hâm mộ đều lăng mạ tôi bằng những lời lẽ kinh khủng nhất, thậm chí còn gửi cho tôi những bức ảnh chụp cơ thể của tôi, thậm chí một số người còn đòi tới tìm tôi.
Hóa ra đây là cái mà người ta gọi là trả thù.
Họ muốn hủy hoại hoàn toàn cuộc đời tôi!
Tôi nhìn mình trong gương với sắc mặt tái nhợt, nhấc điện thoại lên gọi cho Lâm Triết.
Chuông reo một hồi lâu mới có người trả lời.
Giọng tôi bất giác run lên: “Lâm Triết, anh làm chuyện này à?”
Tôi vẫn còn ôm chút hy vọng nghĩ rằng chúng tôi đã yêu nhau rất nhiều, dù cuối cùng có không đến được với nhau thì cũng không nên kết thúc một cách buồn cười như vậy.
Nhưng Lâm Triết chỉ im lặng.
Hồi lâu sau, anh ta mới nhỏ giọng nói: “Thư Ninh, anh cũng không có biện pháp, chỉ cần em giao bản quyền ra, anh có thể đè chuyện này xuống.”…
Thật lâu sau, sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi trước cửa sổ rất lâu.
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chẳng hạn như công ty của Lâm Triết làm, chẳng hạn như đó Trần Ương làm, nhưng tôi chỉ không ngờ là Lâm Triết đã làm chuyện này.
Tôi còn nhớ vào mùa đông năm 2013, tôi phải nhập viện vì viêm ruột thừa cấp tính và suýt bị thủng ruột, khá nghiêm trọng.
Tôi choáng váng vì đau, khi tỉnh dậy đã ở trong phòng bệnh.
Giữa mùa đông lạnh lẽo, Lâm Triết chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, nằm bên cửa sổ giường bệnh với đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi đưa tay ra, dùng sức chạm vào tay anh: “em không sao, đừng sợ.”
Nước mắt Lâm Triết lập tức rơi xuống.
Tôi chưa bao giờ thấy Lâm Triết rơi nước mắt trước mặt người ngoài ngay cả khi có người ném CV vào mặt anh ấy và bảo anh ấy biến đi, anh ấy chỉ chửi bới vài câu trước mặt tôi và sau đó vẫn mỉm cười.
Nhưng trước mặt tôi, anh ấy dường như đã bộc lộ hết sự tổn thương của mình.
Anh nắm chặt tay tôi, khàn giọng nói: “Thư Ninh, nếu em chết, anh cũng không sống được.”
Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, người đàn ông từng yêu tôi sâu đậm bỗng bị gió thổi bay rồi lại biến mất.