Chương 6 - Luyến Ái Chi Tình
#6
Tôi không phải muốn cái này mà…
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, Trần Cảnh Hành đã đi làm rồi.
Ở đầu giường còn đặt một tờ giấy ghi chú nhỏ.
“Bữa sáng để trên bàn, nguội thì nhớ hâm lại, hôm nay không cần đi làm, tôi đã xin cho em được nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút đi, buổi trưa đợi tôi về rồi cùng nhau ăn cơm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chú một lúc lâu, nhận ra hốc mắt mình cay xè.
Loay hoay một hồi, tôi quyết định xé tờ giấy thành từng mảnh rồi bỏ vào thùng rác.
Tôi đứng dậy, đi tắm rửa một chút, mặc quần áo vào rồi rời đi mà không chờ Trần Cảnh Hành về.
Tuy rằng thời trẻ đã từng cảm mến hắn.
Nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ có thể cùng hắn sống chung.
Huống hồ Trần Cảnh Hành vừa có gia thế lại vừa có năng lực.
Hắn muốn kiểu phụ nữ nào mà không được, đối với tôi, cùng lắm cũng chỉ là sở thích nhất thời mà thôi.
Khi gặp nhau vào buổi trưa, hắn sẽ nói ra những điều khiến cho đôi bên đều cảm thấy xấu hổ.
Chi bằng cứ chấm dứt như vậy đi, cũng coi như chưa từng phát sinh điều gì.
Vừa trở về nhà thuê, Lộ Trạch lại gọi điện tới.
Tôi chần chừ, sau đó nghe máy.
Cho dù là chia tay thì cũng phải nên nói rõ ràng với nhau.
“Em ở đâu? Mẹ anh bảo em theo anh về nhà ăn cơm.”
Giọng nói của Lộ Trạch vẫn giống như lúc trước.
Cứ như thể cái chuyện ngày hôm qua hắn ta công khai chủ quyền với cô gái khác chưa từng xảy ra.
Tôi cảm thấy vừa buồn cười nhưng cũng không khỏi buốt giá.
“Lộ Trạch, tôi tưởng chúng ta đã chia tay vào hôm qua rồi chứ.”
Giọng nói của tôi vô cùng bình thản, Lộ Trạch nghe vậy có chút giận.
“Niểu Niểu, em đâu phải cũng không biết anh là người thích đùa chứ, chuyện ngày hôm qua chỉ là đùa thôi.”
Lộ Trạch cho rằng tôi đang chuyện bé xé ra to, không kiên nhẫn nói: “Anh sắp tới dưới lầu chỗ em ở rồi, em mau chóng chuẩn bị rồi đi xuống đi.”
“Lời của tôi anh nghe không hiểu sao? Lộ Trạch, chúng ta… chia tay.”
“Em nhất quyết muốn chia tay ư?”
“Phải, chia tay, loại trò chơi nhàm chán này, tôi không muốn tiếp tục chơi với anh nữa.”
“Em vì chuyện anh bảo mọi người gọi cô ấy là chị dâu cho nên mới tức giận, đúng không?”
“Lâm Ngữ là đồng nghiệp của anh, cũng là hậu bối của anh, giữa bọn anh không hề có gì cả, em đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”
“Tôi không có hứng quan tâm đến những chuyện này, Lộ Trạch, về sau đừng liên lạc nữa, cứ như vậy đi.”
Nói xong, tôi đang định tắt điện thoại.
Lộ Trạch lại gọi tôi lại, giọng nói thập phần âm trầm.
“Giang Niểu, em đây là muốn qua cầu rút ván à?”
Tôi không phải muốn cái này mà…
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, Trần Cảnh Hành đã đi làm rồi.
Ở đầu giường còn đặt một tờ giấy ghi chú nhỏ.
“Bữa sáng để trên bàn, nguội thì nhớ hâm lại, hôm nay không cần đi làm, tôi đã xin cho em được nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút đi, buổi trưa đợi tôi về rồi cùng nhau ăn cơm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chú một lúc lâu, nhận ra hốc mắt mình cay xè.
Loay hoay một hồi, tôi quyết định xé tờ giấy thành từng mảnh rồi bỏ vào thùng rác.
Tôi đứng dậy, đi tắm rửa một chút, mặc quần áo vào rồi rời đi mà không chờ Trần Cảnh Hành về.
Tuy rằng thời trẻ đã từng cảm mến hắn.
Nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ có thể cùng hắn sống chung.
Huống hồ Trần Cảnh Hành vừa có gia thế lại vừa có năng lực.
Hắn muốn kiểu phụ nữ nào mà không được, đối với tôi, cùng lắm cũng chỉ là sở thích nhất thời mà thôi.
Khi gặp nhau vào buổi trưa, hắn sẽ nói ra những điều khiến cho đôi bên đều cảm thấy xấu hổ.
Chi bằng cứ chấm dứt như vậy đi, cũng coi như chưa từng phát sinh điều gì.
Vừa trở về nhà thuê, Lộ Trạch lại gọi điện tới.
Tôi chần chừ, sau đó nghe máy.
Cho dù là chia tay thì cũng phải nên nói rõ ràng với nhau.
“Em ở đâu? Mẹ anh bảo em theo anh về nhà ăn cơm.”
Giọng nói của Lộ Trạch vẫn giống như lúc trước.
Cứ như thể cái chuyện ngày hôm qua hắn ta công khai chủ quyền với cô gái khác chưa từng xảy ra.
Tôi cảm thấy vừa buồn cười nhưng cũng không khỏi buốt giá.
“Lộ Trạch, tôi tưởng chúng ta đã chia tay vào hôm qua rồi chứ.”
Giọng nói của tôi vô cùng bình thản, Lộ Trạch nghe vậy có chút giận.
“Niểu Niểu, em đâu phải cũng không biết anh là người thích đùa chứ, chuyện ngày hôm qua chỉ là đùa thôi.”
Lộ Trạch cho rằng tôi đang chuyện bé xé ra to, không kiên nhẫn nói: “Anh sắp tới dưới lầu chỗ em ở rồi, em mau chóng chuẩn bị rồi đi xuống đi.”
“Lời của tôi anh nghe không hiểu sao? Lộ Trạch, chúng ta… chia tay.”
“Em nhất quyết muốn chia tay ư?”
“Phải, chia tay, loại trò chơi nhàm chán này, tôi không muốn tiếp tục chơi với anh nữa.”
“Em vì chuyện anh bảo mọi người gọi cô ấy là chị dâu cho nên mới tức giận, đúng không?”
“Lâm Ngữ là đồng nghiệp của anh, cũng là hậu bối của anh, giữa bọn anh không hề có gì cả, em đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”
“Tôi không có hứng quan tâm đến những chuyện này, Lộ Trạch, về sau đừng liên lạc nữa, cứ như vậy đi.”
Nói xong, tôi đang định tắt điện thoại.
Lộ Trạch lại gọi tôi lại, giọng nói thập phần âm trầm.
“Giang Niểu, em đây là muốn qua cầu rút ván à?”