Chương 8 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
8.
Những ngày yên bình ngắn ngủi dần trôi qua.
Có lẽ hai người ngoại thất kia đều bận sinh con và chăm sóc cho con của họ nên ở trong viện của đích tỷ vẫn bình yên không sóng gió.
Những ngày cuối năm, các cửa hàng mà ta kinh doanh đang thu về những lợi nhuận đáng kể, điều đó ngày càng khiến cho ta có lòng tin hơn về một tương lai tốt đẹp.
Ta có thể tin rằng dù cho sau này ta có hòa ly với Nguyên Dịch, thì bản thân ta vẫn có thể sống được một cuộc sống an lành và hạnh phúc.
Năm mới đang cận kề, trong ngoài hầu phủ đều ngập tràn niềm vui.
Đây cũng là năm đầu tiên mà ta và đích tỷ cùng nhau chung sống trong hầu phủ. Cả hai bọn ta đều chưa thể sinh con nối dõi thế nhưng người trong và ngoài hầu phủ đều đến để thăm hỏi bọn ta.
Cho dù mẹ chồng ta không hề để hai người ngoại thất của Nguyên Cẩn vào trong mắt nhưng bà ấy lúc nào cũng quan tâm đến đứa cháu của bà ấy, chung quy thì một giọt m.áu đào còn hơn ao nước lã mà.
Thế nhưng hai người thiếp thất kia lại không được lên phía trên nhà lớn, vì thế đương nhiên đích tỷ sẽ là người bế đứa nhỏ lên nhà lớn hầu gia.
Lão hầu gia cùng với mẹ chồng ta còn tặng những phong bao đỏ cho cháu trai của họ. Các vị trưởng bối trong hầu phủ cũng đều rất vui vẻ vì sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Sau năm mới, ta cùng đích tỷ đưa phu quân về chúc mừng năm mới ở nhà mẹ. Về nhà mẹ ta lại nghe được một vài tin đồn ở trong triều đình.
"Tin đồn bảo rằng một năm trước thái tử đã qua đời, hiện tại người trong gia đình hoàng thất sức khỏe cũng không được tốt, vì thế có rất ít người kế vị nên đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được người kế vị tiếp theo."
"Lại có thêm tin đồn khác rằng tất cả quan lại trong triều đang theo phe ủng hộ cho nhị hoàng tử của một quý phi nào đó. Còn phe còn lại họ lại đề cử một người con trai trong gia đình hoàng thất có đủ năng lực để có thể kế vị."
Còn về phần cha ta, với một chức quan không có tiếng nói như ông ấy thì ai ai cũng đều nguy hiểm nên chẳng biết phải đứng về phía ai.
Đích mẫu còn muốn biết một số tin tức bên phía hầu phủ từ ta và đích tỷ, bà ấy còn cho rằng hầu phủ nhất định có thể sắp phải có một vài biến động. Thế nhưng đến cả đích tỷ cũng không biết được lý do cho lời khẳng định đó của đích mẫu.
Còn về phía Nguyên Dịch, chàng ấy vẫn chuyên tâm đóng vai là một người con rể tốt của Lục gia, khi quay trở về viện của chính mình vẫn ẩn mình không gặp bất kì một người nào.
Về phần ta khi quay về hầu phủ, vẫn làm mọi chuyện quen thuộc thường ngày, nhưng có vẻ hôm nay ta hơi lười nên đã nhờ người hầu trong viện đến làm giúp.
Nhưng không ngờ đến người hầu lại lén đi đến báo lại với Nguyên Dịch, sau đó còn chuyển lời của chàng ấy đến cho ta. "Vì sao ta không tự mình làm việc như mọi khi, có phải là mệt mỏi sinh bệnh rồi hay không."
Điều này đã khiến cho ta vô cùng khó hiểu, nhưng lại thầm vui mừng trong lòng, lẽ nào chàng ấy là đang quan tâm đến ta sao.
Từng tháng dần trôi qua, ta dành thêm nhiều thời gian để học vẽ, và dần đà cảm thấy bản thân mình có chút tiến bộ. Giờ đây ta chỉ muốn mỗi ngày có thể trôi qua bằng việc yên bình ngắm hoa và vẽ ra những bức họa về chúng.
Thế nhưng giờ đây phía bên viện của đích tỷ lại chào đón một chuyện đại sự, người ngoại thất đang mang thai cô ta sắp sinh rồi.
Khi này ta mới thật sự nhìn nhận thức được rõ ràng, rằng người sắp sinh con ở trong viện của đích tỷ là Tô di nương, còn người đã sinh con là Lan đi nương.
Ta vốn cho rằng để có con trai nối dõi họ sẽ đấu tranh cùng nhau tranh sủng để có thể mang thai, thế thì đích tỷ sẽ là ngư ông đắc lợi, ai ngờ rằng sau khi vào phủ bọn họ lại luôn giúp đỡ nhau và sống yên ổn cho đến ngày hôm nay.
Ta không ngờ rằng hai người bọn họ lại thông minh nhiều hơn ta nghĩ. Chỉ có điều đến nay đích tỷ vẫn chưa thể được như ý nguyện của mình, mang thai đứa con của tiểu hầu gia.
Còn về phía phu quân của ta ở bên này, có lẽ vì trong khoảng thời gian này ta khá an phận lại không bước ra khỏi viện nên thỉnh thoảng đôi lần gặp chàng ấy, ta nhận ra nét mặt chàng ấy đã có chút dịu dàng và hiền lành hơn trước kia.
Ngày mà Tô di nương sinh con, tiểu hầu gia đã giao toàn quyền xử lý cho đích tỷ.
Ta cũng biết rõ đích tỷ chưa có bất kì kinh nghiệm nào về việc sinh con, nên ít nhiều gì sẽ có chuyện tỷ ấy không thể làm được. Thế nên đã quyết định đi đến viện của đích tỷ.
Suy cho cùng việc chứng minh tình cảm tỷ muội sâu đậm là một việc cần thiết, phải luôn luôn giúp đỡ nhau thì sẽ tô điểm thêm vài nét sâu đậm trong quan hệ tỷ muội sâu đậm ấy.
Vừa mới bước chân ra khỏi viện, ta lại gặp được phu quân, ta cúi đầu hành lễ với chàng ấy và nói với chàng ấy rằng mình đang muốn đi đến viện của huynh trưởng. Ta nói với chàng ấy ngoại thất của tiểu hầu gia ở trong viện của đích tỷ sắp sinh con, ta đến đó xem xem có gì cần giúp đỡ hay không.
Ta vốn cho rằng chàng ấy sẽ lại phớt lờ ta, sau đó là cảnh cáo ta chỉ nên lo việc riêng của bản thân thôi. Nhưng lại không ngờ chàng ấy lại nhỏ tiếng thì thầm với ta.
"Nhớ quay về sớm!"
Những ngày yên bình ngắn ngủi dần trôi qua.
Có lẽ hai người ngoại thất kia đều bận sinh con và chăm sóc cho con của họ nên ở trong viện của đích tỷ vẫn bình yên không sóng gió.
Những ngày cuối năm, các cửa hàng mà ta kinh doanh đang thu về những lợi nhuận đáng kể, điều đó ngày càng khiến cho ta có lòng tin hơn về một tương lai tốt đẹp.
Ta có thể tin rằng dù cho sau này ta có hòa ly với Nguyên Dịch, thì bản thân ta vẫn có thể sống được một cuộc sống an lành và hạnh phúc.
Năm mới đang cận kề, trong ngoài hầu phủ đều ngập tràn niềm vui.
Đây cũng là năm đầu tiên mà ta và đích tỷ cùng nhau chung sống trong hầu phủ. Cả hai bọn ta đều chưa thể sinh con nối dõi thế nhưng người trong và ngoài hầu phủ đều đến để thăm hỏi bọn ta.
Cho dù mẹ chồng ta không hề để hai người ngoại thất của Nguyên Cẩn vào trong mắt nhưng bà ấy lúc nào cũng quan tâm đến đứa cháu của bà ấy, chung quy thì một giọt m.áu đào còn hơn ao nước lã mà.
Thế nhưng hai người thiếp thất kia lại không được lên phía trên nhà lớn, vì thế đương nhiên đích tỷ sẽ là người bế đứa nhỏ lên nhà lớn hầu gia.
Lão hầu gia cùng với mẹ chồng ta còn tặng những phong bao đỏ cho cháu trai của họ. Các vị trưởng bối trong hầu phủ cũng đều rất vui vẻ vì sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Sau năm mới, ta cùng đích tỷ đưa phu quân về chúc mừng năm mới ở nhà mẹ. Về nhà mẹ ta lại nghe được một vài tin đồn ở trong triều đình.
"Tin đồn bảo rằng một năm trước thái tử đã qua đời, hiện tại người trong gia đình hoàng thất sức khỏe cũng không được tốt, vì thế có rất ít người kế vị nên đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được người kế vị tiếp theo."
"Lại có thêm tin đồn khác rằng tất cả quan lại trong triều đang theo phe ủng hộ cho nhị hoàng tử của một quý phi nào đó. Còn phe còn lại họ lại đề cử một người con trai trong gia đình hoàng thất có đủ năng lực để có thể kế vị."
Còn về phần cha ta, với một chức quan không có tiếng nói như ông ấy thì ai ai cũng đều nguy hiểm nên chẳng biết phải đứng về phía ai.
Đích mẫu còn muốn biết một số tin tức bên phía hầu phủ từ ta và đích tỷ, bà ấy còn cho rằng hầu phủ nhất định có thể sắp phải có một vài biến động. Thế nhưng đến cả đích tỷ cũng không biết được lý do cho lời khẳng định đó của đích mẫu.
Còn về phía Nguyên Dịch, chàng ấy vẫn chuyên tâm đóng vai là một người con rể tốt của Lục gia, khi quay trở về viện của chính mình vẫn ẩn mình không gặp bất kì một người nào.
Về phần ta khi quay về hầu phủ, vẫn làm mọi chuyện quen thuộc thường ngày, nhưng có vẻ hôm nay ta hơi lười nên đã nhờ người hầu trong viện đến làm giúp.
Nhưng không ngờ đến người hầu lại lén đi đến báo lại với Nguyên Dịch, sau đó còn chuyển lời của chàng ấy đến cho ta. "Vì sao ta không tự mình làm việc như mọi khi, có phải là mệt mỏi sinh bệnh rồi hay không."
Điều này đã khiến cho ta vô cùng khó hiểu, nhưng lại thầm vui mừng trong lòng, lẽ nào chàng ấy là đang quan tâm đến ta sao.
Từng tháng dần trôi qua, ta dành thêm nhiều thời gian để học vẽ, và dần đà cảm thấy bản thân mình có chút tiến bộ. Giờ đây ta chỉ muốn mỗi ngày có thể trôi qua bằng việc yên bình ngắm hoa và vẽ ra những bức họa về chúng.
Thế nhưng giờ đây phía bên viện của đích tỷ lại chào đón một chuyện đại sự, người ngoại thất đang mang thai cô ta sắp sinh rồi.
Khi này ta mới thật sự nhìn nhận thức được rõ ràng, rằng người sắp sinh con ở trong viện của đích tỷ là Tô di nương, còn người đã sinh con là Lan đi nương.
Ta vốn cho rằng để có con trai nối dõi họ sẽ đấu tranh cùng nhau tranh sủng để có thể mang thai, thế thì đích tỷ sẽ là ngư ông đắc lợi, ai ngờ rằng sau khi vào phủ bọn họ lại luôn giúp đỡ nhau và sống yên ổn cho đến ngày hôm nay.
Ta không ngờ rằng hai người bọn họ lại thông minh nhiều hơn ta nghĩ. Chỉ có điều đến nay đích tỷ vẫn chưa thể được như ý nguyện của mình, mang thai đứa con của tiểu hầu gia.
Còn về phía phu quân của ta ở bên này, có lẽ vì trong khoảng thời gian này ta khá an phận lại không bước ra khỏi viện nên thỉnh thoảng đôi lần gặp chàng ấy, ta nhận ra nét mặt chàng ấy đã có chút dịu dàng và hiền lành hơn trước kia.
Ngày mà Tô di nương sinh con, tiểu hầu gia đã giao toàn quyền xử lý cho đích tỷ.
Ta cũng biết rõ đích tỷ chưa có bất kì kinh nghiệm nào về việc sinh con, nên ít nhiều gì sẽ có chuyện tỷ ấy không thể làm được. Thế nên đã quyết định đi đến viện của đích tỷ.
Suy cho cùng việc chứng minh tình cảm tỷ muội sâu đậm là một việc cần thiết, phải luôn luôn giúp đỡ nhau thì sẽ tô điểm thêm vài nét sâu đậm trong quan hệ tỷ muội sâu đậm ấy.
Vừa mới bước chân ra khỏi viện, ta lại gặp được phu quân, ta cúi đầu hành lễ với chàng ấy và nói với chàng ấy rằng mình đang muốn đi đến viện của huynh trưởng. Ta nói với chàng ấy ngoại thất của tiểu hầu gia ở trong viện của đích tỷ sắp sinh con, ta đến đó xem xem có gì cần giúp đỡ hay không.
Ta vốn cho rằng chàng ấy sẽ lại phớt lờ ta, sau đó là cảnh cáo ta chỉ nên lo việc riêng của bản thân thôi. Nhưng lại không ngờ chàng ấy lại nhỏ tiếng thì thầm với ta.
"Nhớ quay về sớm!"