Chương 21 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
21.
Những ý nghĩ vô cùng tồi tệ cứ thế mà xuất hiện trong lòng ta. Ở trong doanh trại của phu quân, ta luôn tuân thủ theo khuôn phép, thẳng thắn nhưng cũng phải dè chừng cẩn thận, chàng ấy trước giờ vẫn luôn là một tấm gương chiếu sáng ở trong lòng ta.
Mật tin tức được báo đến, Tĩnh vương đang ở cách kinh thành không đến 10 dặm, ta hiểu rõ có lẽ đã đến lúc rồi.
Đêm hôm ấy, ta và phu quân chẳng thể nào chợp mắt, ta cố ý khoác lên mình một vẻ ngoài tươi sáng rạng rỡ, giả vờ điềm tĩnh nói vài câu với chàng.
"Phu quân đã từng nói rằng vẫn chưa thể thực hiện được những tham vọng của mình, tuy bây giờ đang rơi vào thời cuộc khủng hoảng nhưng mà lại là thời gian để chàng có thể thực hiện những tham vọng đang ấp ủ của mình."
Chàng ấy im lặng một lúc rồi lại mỉm cười, gật nhẹ đầu nói [Phải, đúng là như thế.]
Dứt lời chàng ấy ôm chặt ta vào lòng. Ta chợt thấy hạnh phúc tràn trề nhưng chẳng hiểu sao lại thấy cay cay nơi khóe mắt, cố kìm không cho nước mắt rơi xuống ta vùi đầu vào vòng tay ấm áp của chàng.
"Dù cho kế hoạch của phu quân là thế nào, ta sẽ dốc toàn bộ sức lực mình có để giúp đỡ chàng. Dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng hề chùn bước."
Ngày hôm sau, ta nhìn thấy chàng ấy một mình đứng cô độc trên cổng thành, nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn chàng ấy lần sau cuối.
Mười vạn kỵ binh của Tĩnh Vương đang từ xa tiến đến với khí thể hừng hực, ở phía cuối trời mây đen kéo về đe dọa phá hủy toàn kinh thành. Cổng thành đã hoàn toàn đóng kín, đoàn quân của Tĩnh vương đang dần dần tiến vào trong.
Tĩnh vương nhìn thấy phu quân ta một mình đứng nơi cổng thành, ông ta phá lên cười đầy điên dại.
"Cháu trai dốt nát của ta, nó lại ngu dốt đến mức phái một tên què đi bảo vệ kinh thành?"
Đại chiến sắp bùng nổ, từ xa ta chỉ nhìn thấy phu quân đang run rẩy cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn, lớn tiếng đáp trả lại nụ cười điên dại của Tĩnh vương ở bên dưới cổng thành.
"Dám hỏi Tĩnh vương điện hạ, nếu như ngài có được thiên hạ này, ngài có dám đảm bảo công tư phân minh, vì thiên hạ mà hết lòng hi sinh, lấy thiên hạ làm trách nhiệm, xem nỗi khổ lê dân bách tính cũng như nỗi khổ của chính mình không?"
Tĩnh vương quả thực đang rất khinh thường phu quân ta nhưng vẫn to tiếng đáp lời: "Đó là điều đương nhiên, chẳng cần ngươi phải bận tâm về điều đó."
"Hôm nay, ta nguyện mở rộng cổng thành để đón một vị tân vương vào thành, nhưng ta chỉ hoan nghênh một vị minh quân hết lòng vì bách tính mà thôi."
Nghe lời nói này, trên mặt của Tĩnh vương lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng đồng thời trong đầu cũng lóe lên vài nghi hoặc.
Phu quân ta bên đấy vẫn thong dong điềm tĩnh nói tiếp: "Tĩnh vương có thể không tin, chỉ là nếu như chủ tướng đã ch.ết thì kết quả chắc chắn sẽ được định đoạt, cổng thành này nhất định chưa cần đánh thì đã bị đánh bại hoàn toàn rồi."
"Ngươi nghĩ sao về điều ta nói?" Thế tử ở bên cạnh Tĩnh Vương đột nhiên lên tiếng.
"Sau khi nhận quân lệnh trạng, vi tướng đương nhiên không thể làm trái lệnh. Bây giờ chỉ nguyện mang thân mình hiến cho tổ quốc."
Ta đứng ở xa có thể nghe thấy âm thành đầy quả quyết của phu quân, trong lòng chợt hiểu rõ kết cục quả thực đã được định trước rồi.
"Chỉ là vi tướng vẫn còn có một yêu cầu có phần hơi quá đáng, cầu mong Tĩnh vương điện hạ có thể ân chuẩn."
"Vi tướng muốn dùng mạng của mình đổi lấy việc sau khi Tĩnh vương điện hạ vào được thành hãy bảo vệ cho bách tính được an yên, bảo vệ cho hầu phủ được an yên."
Xung quanh tứ phía giờ đây bao trùm một bầu trời im lặng, chỉ còn sót lại tiếng ngựa gầm đang vang. Ta nhìn thật kĩ phu quân của mình đang đứng đơn độc trên bức tường thành cao lớn, tấm lưng gầy gò nhưng lại vô cùng kiên định, hai bên gò má của ta chẳng biết từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt.
Chàng ấy đột nhiên cúi đầu xuống nhìn về phía ta, hốc mắt đỏ hoe trong mắt đầy sự luyến tiếc không nỡ, có vẻ như đây chính là lời tạm biệt lần sau cuối chàng ấy dành cho ta.
Ta biết rõ lần chia tay này ta chưa thể đi tiếp cùng chàng được, ta phải quay trở về hầu phủ, thay phu quân hoàn thành những ước vọng cuối cùng của chàng ấy.
Ngay lập tức chàng ấy đứng dậy, nhảy ra khỏi bức tường thành, nước mắt ta lại trào ra chẳng thể dừng lại. Hình như ta đã phát đ.iên rồi, lao thật nhanh về phía tường thành, đôi chân yếu ớt đang cố gắng lê từng bước mệt nhọc về phía phu quân.
Nhìn thấy những cảnh tượng chàng ấy đang từ từ rơi xuống, ta vừa gào khóc vừa cười lớn thành tiếng...
Những ý nghĩ vô cùng tồi tệ cứ thế mà xuất hiện trong lòng ta. Ở trong doanh trại của phu quân, ta luôn tuân thủ theo khuôn phép, thẳng thắn nhưng cũng phải dè chừng cẩn thận, chàng ấy trước giờ vẫn luôn là một tấm gương chiếu sáng ở trong lòng ta.
Mật tin tức được báo đến, Tĩnh vương đang ở cách kinh thành không đến 10 dặm, ta hiểu rõ có lẽ đã đến lúc rồi.
Đêm hôm ấy, ta và phu quân chẳng thể nào chợp mắt, ta cố ý khoác lên mình một vẻ ngoài tươi sáng rạng rỡ, giả vờ điềm tĩnh nói vài câu với chàng.
"Phu quân đã từng nói rằng vẫn chưa thể thực hiện được những tham vọng của mình, tuy bây giờ đang rơi vào thời cuộc khủng hoảng nhưng mà lại là thời gian để chàng có thể thực hiện những tham vọng đang ấp ủ của mình."
Chàng ấy im lặng một lúc rồi lại mỉm cười, gật nhẹ đầu nói [Phải, đúng là như thế.]
Dứt lời chàng ấy ôm chặt ta vào lòng. Ta chợt thấy hạnh phúc tràn trề nhưng chẳng hiểu sao lại thấy cay cay nơi khóe mắt, cố kìm không cho nước mắt rơi xuống ta vùi đầu vào vòng tay ấm áp của chàng.
"Dù cho kế hoạch của phu quân là thế nào, ta sẽ dốc toàn bộ sức lực mình có để giúp đỡ chàng. Dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng hề chùn bước."
Ngày hôm sau, ta nhìn thấy chàng ấy một mình đứng cô độc trên cổng thành, nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn chàng ấy lần sau cuối.
Mười vạn kỵ binh của Tĩnh Vương đang từ xa tiến đến với khí thể hừng hực, ở phía cuối trời mây đen kéo về đe dọa phá hủy toàn kinh thành. Cổng thành đã hoàn toàn đóng kín, đoàn quân của Tĩnh vương đang dần dần tiến vào trong.
Tĩnh vương nhìn thấy phu quân ta một mình đứng nơi cổng thành, ông ta phá lên cười đầy điên dại.
"Cháu trai dốt nát của ta, nó lại ngu dốt đến mức phái một tên què đi bảo vệ kinh thành?"
Đại chiến sắp bùng nổ, từ xa ta chỉ nhìn thấy phu quân đang run rẩy cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn, lớn tiếng đáp trả lại nụ cười điên dại của Tĩnh vương ở bên dưới cổng thành.
"Dám hỏi Tĩnh vương điện hạ, nếu như ngài có được thiên hạ này, ngài có dám đảm bảo công tư phân minh, vì thiên hạ mà hết lòng hi sinh, lấy thiên hạ làm trách nhiệm, xem nỗi khổ lê dân bách tính cũng như nỗi khổ của chính mình không?"
Tĩnh vương quả thực đang rất khinh thường phu quân ta nhưng vẫn to tiếng đáp lời: "Đó là điều đương nhiên, chẳng cần ngươi phải bận tâm về điều đó."
"Hôm nay, ta nguyện mở rộng cổng thành để đón một vị tân vương vào thành, nhưng ta chỉ hoan nghênh một vị minh quân hết lòng vì bách tính mà thôi."
Nghe lời nói này, trên mặt của Tĩnh vương lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng đồng thời trong đầu cũng lóe lên vài nghi hoặc.
Phu quân ta bên đấy vẫn thong dong điềm tĩnh nói tiếp: "Tĩnh vương có thể không tin, chỉ là nếu như chủ tướng đã ch.ết thì kết quả chắc chắn sẽ được định đoạt, cổng thành này nhất định chưa cần đánh thì đã bị đánh bại hoàn toàn rồi."
"Ngươi nghĩ sao về điều ta nói?" Thế tử ở bên cạnh Tĩnh Vương đột nhiên lên tiếng.
"Sau khi nhận quân lệnh trạng, vi tướng đương nhiên không thể làm trái lệnh. Bây giờ chỉ nguyện mang thân mình hiến cho tổ quốc."
Ta đứng ở xa có thể nghe thấy âm thành đầy quả quyết của phu quân, trong lòng chợt hiểu rõ kết cục quả thực đã được định trước rồi.
"Chỉ là vi tướng vẫn còn có một yêu cầu có phần hơi quá đáng, cầu mong Tĩnh vương điện hạ có thể ân chuẩn."
"Vi tướng muốn dùng mạng của mình đổi lấy việc sau khi Tĩnh vương điện hạ vào được thành hãy bảo vệ cho bách tính được an yên, bảo vệ cho hầu phủ được an yên."
Xung quanh tứ phía giờ đây bao trùm một bầu trời im lặng, chỉ còn sót lại tiếng ngựa gầm đang vang. Ta nhìn thật kĩ phu quân của mình đang đứng đơn độc trên bức tường thành cao lớn, tấm lưng gầy gò nhưng lại vô cùng kiên định, hai bên gò má của ta chẳng biết từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt.
Chàng ấy đột nhiên cúi đầu xuống nhìn về phía ta, hốc mắt đỏ hoe trong mắt đầy sự luyến tiếc không nỡ, có vẻ như đây chính là lời tạm biệt lần sau cuối chàng ấy dành cho ta.
Ta biết rõ lần chia tay này ta chưa thể đi tiếp cùng chàng được, ta phải quay trở về hầu phủ, thay phu quân hoàn thành những ước vọng cuối cùng của chàng ấy.
Ngay lập tức chàng ấy đứng dậy, nhảy ra khỏi bức tường thành, nước mắt ta lại trào ra chẳng thể dừng lại. Hình như ta đã phát đ.iên rồi, lao thật nhanh về phía tường thành, đôi chân yếu ớt đang cố gắng lê từng bước mệt nhọc về phía phu quân.
Nhìn thấy những cảnh tượng chàng ấy đang từ từ rơi xuống, ta vừa gào khóc vừa cười lớn thành tiếng...