Chương 37 - Lưu Ngư Vô Dạng

Không khí trong phòng tập tức khắc trở nên kỳ lạ.

Nguyễn Dư bị nụ cười của Đằng Dực làm cho hãi hùng khiếp vía, sao bỗng nhiên bắt phải so vậy?

“Chị ấy đã từng xem anh nhảy à?” Đằng Hạo hỏi Đằng Dực.

Đằng Dực gật đầu.

“Khi nào?”

“Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.” Hắn vừa trả lời vừa chờ cô xác nhận, “Sau đó, có đến không?”

Nguyễn Dư nhớ tới ngày hôm ấy bọn họ gặp nhau lần đầu trên sân thượng.

“Có đến” Tuy là không đến ngay khi hắn nhắc nhở, nhưng cũng không bỏ lỡ điệu nhảy lúc mở màn của bọn họ.

“Đã như thế.” Đằng Dực lại bày ra vẻ “xin mời”, rõ ràng là ném cho cô một câu hỏi khó, nhưng lại giống như là đưa ra một lời mời ưu nhã vậy.

Nguyễn Dư trầm lại.

Hai anh em đều nhìn cô, một người nghị lực tràn trề, một người đầy mặt là khát vọng chiến thắng.

Cô do dự, không dám trả lời ngay.

Nguyễn Dư nhớ rõ trước khi thi đại học, thầy chủ nhiệm lớp từng lặp lại nhắc nhở bọn họ một câu, trước khi trả lời câu hỏi, nhất định phải nghĩ đến dụng ý của người ra đề.

Hiện giờ, cô còn đang suy nghĩ đến dụng ý của Đằng Dực. Cô biết, Đằng Dực thật sự không để ý ai mới là người lợi hại, rốt cuộc, đáp án lại rõ ràng như thế. Hắn chỉ là muốn nhờ miệng của cô để làm cho Đằng Hạo giảm bớt nhuệ khí đi.

“Chị đừng sợ anh trai tôi, cũng không cần để ý đến mặt mũi của anh ấy, nói thật đi, rốt cuộc ai lợi hại hơn.” Đằng Hạo tự tin một cách mù quáng.

“Đương nhiên là…” Ngón tay của Nguyễn Dư chỉ về phía Đằng Dực, “Anh của cậu.”

“Hả? Không phải lúc nãy chị còn khen tôi sao? Vì sao lại đột nhiên phản chiến?” Đằng Hạo không chịu.

“Không có so sánh thì không có đau thương!”

Đằng Hạo: “...”

Đằng Dực nhìn về phía ngón tay trắng nõn đang chỉ về phía hắn, móng tay cái phía trên sửa sang rất cẩn thận, màu da hồng nhạt, nhìn thôi mà trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Hắn không khỏi muốn trêu cô

“Lợi hại bao nhiêu?”

“Khoảng…” Cô dừng lại một chút, “Nói cách khác, cả lớp có 41 người, anh đứng thứ nhất, cậu ấy đứng thứ ba từ dưới lên, chênh lệch như vậy!”

Đằng Hạo: “...”

Đằng Dực nhịn cười, cảm thấy cô thật là đáng yêu, nói chuyện linh hoạt, không hề có một câu thô tục nào, thậm chí cũng không có ác ý, lại có thể khiến người khác khó chịu muốn chết.

“Đừng nhắc đến giai đoạn lịch sử đen tối kia nữa, hiện tại tôi đã đứng thứ hai mươi rồi được chưa!” Đằng Hạo kích động.

“Không biết nhờ cái gì mới có thể đứng thứ hai mươi sao?” Đằng Dực hỏi.

Trong chốc lát, Đằng Hạo thật sự không trả lời được.

Đằng Dực nhìn về phía Nguyễn Dư, bảo cô trả lời.

“Bởi vì đúng bệnh bốc thuốc, học bù lại được phần cơ sở.”

“Nghe thấy chưa?” Đằng Dực giơ tay xoa nhẹ lên đầu của Đằng Hạo, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nhảy cũng giống như vậy, nếu muốn tiến bộ, đầu tiên cũng phải học kiến thức cơ bản trước. Ăn một miếng không thành người mập được, đừng có lúc nào cũng muốn học những kỹ xảo khoe khoang, tiền đề của việc khoe khoang kỹ thuật là phải có kỹ thuật để khoe. Nếu không, mày cũng chỉ có thể doạ nạt người ngoài nghề, một kẻ lợi hại đứng thứ ba từ dưới lên.”

Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, hơn nữa lời nào lời nấy đều muốn đâm vào lòng người, không lưu đường sống.

Đằng Hạo không nói nữa, sau một lúc lâu mới rầu rĩ gật đầu.

Nguyễn Dư thấy Đằng Hạo bị xử lý thoả đáng, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra dụng ý câu hỏi của Đằng Dực là ở đây, hắn cũng không phải muốn làm mất nhuệ khí của Đằng Hạo, cũng không muốn đả kích Đằng Hạo, hắn chỉ muốn để cho Đằng Hạo rõ ràng, hiện tại sự chênh lệch của hắn đối với chuyên nghiệp chẳng khác nào nói như rồng leo làm như mèo mửa, có thể sẽ có hậu quả.

Mà cô, vừa là vũ khí lại vừa là khiên, hắn lợi dụng cô để công cũng để thủ.

Thật trâu bò.