Chương 2 - Lừa Gạt Một Lần Gả Cho Cả Đời

Chỉ có bát canh trong tay là vẫn… bưng vững như núi.

Ta giật mình, tim đập thình thịch, lắp bắp mở lời:

“Canh… canh bí đỏ… ngọt lắm… chàng… chàng thử không…?”

Trong mắt Trần Hoài An, ta chỉ cần đi bảy bước là vấp ngã đến ba lần.

Thế mà lúc hắn ra khỏi nhà, ta còn cố gắng lê thân bệnh tật nấu cho hắn một bát canh bí đỏ.

Hắn chau mày thật sâu, vội vàng đỡ lấy ta, ánh mắt đầy đau xót:

“Tống Tống, sao nàng lại ngốc đến vậy! Nàng vẫn còn bệnh cơ mà!”

Ta nhân cơ hội khẽ ho khan, từ khóe miệng phun ra một ngụm máu đỏ:

“…Ta biết mình là người sắp chết… chàng không cần phải vì ta mà đau lòng.”

Trên cổ tay ta vẫn đeo chiếc vòng ngọc mà Trần Hoài An đã tặng, ta cắn răng, nước mắt rưng rưng, bắt đầu đọc bài diễn văn mình đã học thuộc:

“Đợi sau khi ta đi rồi, hãy ném thi thể ta xuống sông An Giang… Nhớ lấy, đừng mặc bất kỳ thứ gì cho ta.

Ta vốn thân không tấc sắt mà đến, cũng nên trắng tay mà rời đi…”

Trần Hoài An hoảng hốt định cắt lời ta, nhưng ta liền nghiêng đầu, tự mình “phong bế ngũ cảm”, ngất lịm đi như thật.

Vậy nên, ta đương nhiên không nghe được tiếng hắn bật khóc đến nghẹn ngào, cũng chẳng cảm nhận được từng giọt nước mắt thấm đẫm trên “thi thể” của ta.

Bảy ngày sau, ta tỉnh dậy từ cơn “hôn mê”, lúc ấy đã ở tận đáy sông An Giang.

Ta vốn định trồi lên mặt nước xem thử tình hình, nhưng lại lo sẽ bị người ta nhận ra.

Dù gì thì… ta cũng đã sống ở vùng này bảy tám năm trời, dân làng ai nấy đều nhớ mặt ta.

Năm đó ta cãi nhau với phụ thân, giận dỗi bỏ khỏi Long cung, lúc đang lang thang dọc theo dòng sông, mệt quá bèn nằm nghỉ bên bờ — vừa hay bị Trần Hoài An đi ngang qua vớt lên như vớt được… của trời.

Hắn và dân làng những năm qua đối đãi với ta chẳng khác gì người thân ruột thịt, tốt đến mức khiến ta chột dạ không dám “giả chết hoàn hồn” hù dọa bọn họ.

Nhưng rốt cuộc…long tính sao bằng thiên ý.

3

Ta rong chơi dưới đáy biển suốt năm năm, mãi đến năm Tấn An thứ chín.

Sông An Giang cuộn trào, nước lũ ngập trời, một mạch dâng lên dữ dội.

Trận mưa kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, đê thượng nguồn vỡ, nước dâng tràn bờ, cuốn phăng ruộng lúa, phá sập nhà cửa.

Tiểu cô nương tinh linh ốc hốt hoảng lao vào long cung, mặt mày tái mét:

“Công chúa! Nguy rồi! Ruộng lúa nàng thích ăn nhất bị nước cuốn trôi rồi!”

Những năm ta lưu lạc nhân gian, đâm ra mê mẩn món cơm trắng, về lại long cung, ta nghiễm nhiên trở thành long nữ chuyên cơm.

Tiểu ốc bèn mỗi năm đều lên bờ “mượn tạm” một ít lúa mang về.

Dân làng thì cứ hoài nghi, chẳng hiểu vì sao năm nào ruộng lúa cũng hụt mất một góc,

lại còn thỉnh thoảng… xuất hiện một đống cá nằm lăn ra giữa ruộng.

Khi ta nghe thấy tiếng kêu khóc ai oán của dân làng vọng lên từ sông An Giang, trong đó có không ít người quen — như lão Điền Đại Tráng hàng xóm, người từng nhờ thê tử ông ấy may áo cho ta.

Con trai út nhà họ bị nước cuốn trôi, hai vợ chồng ôm nhau khóc đến nghẹn lời.

Ngực ta nghèn nghẹn, không kịp nghĩ nhiều, lập tức trồi khỏi mặt nước, há miệng phun long tức, khiến dòng lũ chững lại.

Ta hiện nguyên hình, bay lượn trên sông An Giang, một vuốt một người, giống hệt như trò gắp thú bông, gắp được ai thì thả xuống bãi bùn mềm bên bờ.

Ta là bạch long cao quý dưới đáy biển, phụ thân là long vương uy danh lừng lẫy.

Người từng thấy ta trong hình dạng chân thân, ai nấy đều phải cảm thán:

“Long nữ nhà người ta, quả nhiên phong hoa tuyệt đại, đẹp đến mức trời đất cũng ngẩn ngơ.”

Hôm đó ta cứu cả thôn, trong sử sách long cung nhất định phải dành hẳn tám nghìn chữ ghi lại oai phong bản long nữ.

Khoảnh khắc ấy, nhất định là ta rất ngầu.

Bởi vì… dân làng nhìn ta đều đờ người ra như bị điểm huyệt.

Ta đang đắc ý lượn vòng trên trời, trong lòng thầm nghĩ hôm nay bản long nữ thật oai phong, thì bỗng nghe có tiếng trẻ con giữa đám người vừa được ta cứu hét lên:

“Cha ơi, sao con rồng này lại mặc áo bông thêu hoa thế?”

Chân ta chao đảo, suýt nữa thì rớt từ trên không trung xuống.

Ta cúi đầu nhìn một cái, lập tức như bị sét đánh giữa trời quang.

Trời ạ.

Ta quên mất.

Ta vẫn còn mặc cái đại bào thêu hoa kia.

Mà… tay phải của ta — à không, móng rồng bên phải —vẫn còn đeo cái vòng ngọc trong suốt lấp lánh kia.

“Cha ơi, con rồng này có phải nuôi trong nhà không vậy?

Sao lại còn đeo cả vòng thế này?”

Đứa nhỏ vẫn líu lo hỏi.

Người cha thì ngẩn ngơ, cau mày suy nghĩ, chậm rãi nói một câu khiến ta lạnh cả sống lưng:

“Cái áo này… sao lại trông giống tay nghề của… Hoài An thế nhỉ?”

Cái tên quen thuộc ấy vừa lọt vào tai, tim ta liền thình thịch, có cảm giác chẳng lành.

Linh cảm dâng lên, ta ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh — và đúng lúc ấy, ánh mắt ta chạm phải một bóng người quen thuộc giữa đám đông.

Người ấy mặc quan phục thêu tiên hạc, giờ bị nước lũ làm cho lấm lem bùn đất, áo mũ xốc xếch, nhưng dáng vẻ vẫn đường hoàng xuất chúng.

Hắn vừa dùng dây cứu người từ dòng lũ, những người được hắn kéo lên bờ không ngớt cảm ơn:

“Tạ ơn Trần Tổng đốc, đại ân đại đức xin ghi lòng tạc dạ!”

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm lên không trung  nơi ta đang chao đảo giữa trời.

Gương mặt tuấn tú kia vẫn như xưa, ánh mắt như vì sao, sáng rực như thiêu đốt.

Nhưng lúc này, trong mắt ấy đầy phức tạp  nghi ngờ, kinh ngạc, và… giận dữ.

Và rồi một vị quan bên cạnh hắn hô lên đầy xúc động:

“Trần Tổng đốc! Thần tiên hiển linh! Lũ lụt sông An được cứu rồi!”

“Phải đó! Không ai bị cuốn trôi cả! Đều nhờ thần tiên phù hộ!”

Còn ta… vẫn lơ lửng trên cao, mặt cứng đờ, tay cầm chặt cái bát canh bí đỏ vẫn chưa tiêu hóa xong trong bụng.

Toang rồi.

Thật sự… toang rồi.

“Tổng đốc đại nhân quả nhiên là người được công chúa chọn trúng!”

“Tổng đốc đại nhân được thần linh phù hộ, ngài vừa đến, lũ ở An Giang liền yên!”

Đám quan lại bên cạnh ríu rít không ngừng, nhưng Trần Hoài An như chẳng nghe thấy gì.

Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi ta — một mực, cháy bỏng.

Ta lơ lửng giữa tầng không, dưới chân là dòng nước chảy xiết,

thế nhưng khoảnh khắc ấy, thế gian như chìm vào tĩnh lặng.

Ta tránh ánh mắt của hắn, vừa nghe thấy câu “người không thiếu một ai”,

liền xoay người định bay về phía đại dương, không ngoái đầu lại.

Bỗng “bụp” một tiếng vang lên phía sau.

Trần Hoài An nhảy xuống nước.

“Tổng đốc đại nhân!”

Cả đám người trên bờ cùng dân làng hét lên kinh hoảng.

Tim ta giật thót.

Trần Hoài An… hắn bơi cực tệ!

Bình thường cứu người, hắn chỉ dùng dây thừng từ trên bờ mà kéo.

Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức lao xuống dòng An Giang cuộn xiết, vội vã tìm kiếm bóng dáng hắn giữa làn nước mù mịt.

Đáy sông nước đục, rong rêu rậm rạp, mưa lũ làm đất bùn khuấy lên thành một biển sũng bẩn mịt mù.

Thân rồng ta bị cỏ nước quấn lấy, di chuyển khó khăn, gấp gáp quá, ta hóa lại hình người, lặn sâu vào dòng chảy, tìm khắp nơi.

Cuối cùng, ta cũng thấy được hắn.

Trần Hoài An mắt nhắm nghiền, thân hình chao đảo giữa tầng nước sâu.

Ta vội nhào tới kéo lấy hắn, chuẩn bị đưa lên bờ.

Nhưng đột nhiên  hắn mở mắt.

Một bàn tay lạnh nhưng mạnh mẽ siết chặt lấy tay ta.

Trong làn nước im lìm, ta không thể nghe được giọng hắn, nhưng ta thấy rõ ràng… từng chữ trên môi hắn mấp máy:

“Ta đang nằm mơ sao? Là nàng thật sao?

Tống Tống… ta nhớ nàng đến điên rồi…”