Chương 5 - Lừa Đảo Giữa Đêm Tối
Bạch Thiếu Lộ ở trong nhà vệ sinh cả buổi không ra.
Tôi gõ cửa, hắn nói đang bận.
Nhưng bận mười phút mà bên trong không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ lại tự tử nữa sao?
Tôi hoảng thật sự, hét điên cuồng.
“Bạch Thiếu Lộ, Bạch Thiếu Lộ… đừng làm chuyện dại dột, không mở cửa tôi đạp cửa đó!”
Đến khi tôi phá cửa xông vào thì thấy cảnh tượng đặc sắc.
Mặt hắn đỏ bừng, tay phải đang thật sự… bận.
Hắn bất lực nói: “Tôi mẹ nó chưa chết.”
“Không làm thế thì hỏng mất đấy, mẹ kế ạ.”
Tôi ngượng chín mặt: “Vậy… cậu cứ bận tiếp đi.”
Tôi lùi ra và còn tử tế đỡ cánh cửa bị tôi đạp méo.
Đợi hắn rửa tay đi ra, đứng cạnh tôi, kiêu ngạo nói: “Không phải cô bảo tôi chết thì cô được lợi à? Vừa nãy ai sợ tôi chết mà gào tên tôi như vỡ chợ?”
Tôi bật khóc.
Do tay đập cửa bị thương, đau quá, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tôi gào lên: “Đúng, tôi sợ! Xin cậu đừng chết, được chưa?!”
Hắn thắng rồi.
Ba hắn quyết định mạng tôi.
Hắn cũng vậy.
Số phận tôi nằm trong tay người khác, tôi thua ngay từ đầu.
Hắn nhìn tôi sững lại: “Cô khóc đó hả?”
“Không phải, cãi nhau thì cãi nhau, khóc cái gì?”
Tôi khóc vì lúc nãy tưởng hắn chết thật, còn sắp nghĩ sẵn lời trăn trối cho bản thân.
Kết quả mở cửa ra… cảnh tượng không phải như tôi tưởng.
Tôi vừa sợ, vừa đau tay, vừa tủi thân, lại không được quyền khóc?
Tôi bực: “Lần sau cậu muốn xử lý chuyện riêng trong nhà vệ sinh thì nói trước được không?”
Hắn tức đến bật cười: “Cô tự nghe lại thử xem? Loại chuyện đó mà còn phải báo cáo trước?”
Tôi tâm trạng tệ, không muốn cãi nhau, mặc kệ hắn.
Hắn vừa cáu vừa thở dài: “Được được được, tôi báo. Cô làm lố cho ai xem thế?”
“Yên tâm, chưa có tin gì của cô ấy thì tôi tạm thời không chết đâu. Hôm đó chỉ là… tưởng cô ấy chết, cảm xúc hơi bốc lên.”
Tôi lập tức lau nước mắt.
“Tôi tưởng cậu chết rồi, chẳng phải tiện cho cô gái kia sao? Cô đó lừa cậu mười triệu còn gì?”
Hắn đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức tôi chột dạ: “Sao cô biết tôi nói là bạn gái, không phải bạn trai?”
Tôi lắp bắp “Bạn trai cũng… cũng được.”
Suýt nữa bị hắn gài.
Tôi tiếp tục: “Cậu yên tâm, có thể ba cậu không hiểu nhưng tôi hiểu. Chỉ là… cậu không phải là người nằm dưới đấy chứ?”
Hắn im lặng nhìn tôi một phút, rồi đẩy tôi ra: “Tôi thẳng như thép.”
“Vả lại, tôi đâu thèm quan tâm cái mười triệu kia. Cô loại đàn bà hám hư vinh không hiểu được đâu.”
Tôi ngơ ra, rồi lại theo hắn: “Nói chuyện chút?”
Hắn lơ tôi, đi lên lầu.
“Tôi cảm thấy cô ấy chưa chết.”
Hắn cuối cùng cũng dừng lại.
10
Hắn đi tới đứng cạnh tôi, giọng khàn thấp: “Cô biết bằng cách nào?”
Tôi thấy mắt hắn hơi đỏ, tôi sợ nếu nói tôi đoán thì hắn cho tôi đi gặp ông bà tổ tiên luôn.
“Một người đăng trạng thái báo trước mình sẽ nhảy lầu thì sao có thể thật sự nhảy?”
“Nếu là tôi thật muốn chết, chắc xác tôi khô cả rồi mà chẳng ai biết tôi đã chết.”
Tôi còn chưa nói xong thì hắn đã túm tôi xốc lên.
Tôi cảm thấy rõ mùi nguy hiểm.
“Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô biết cô ấy đăng trạng thái?”
Chết rồi, trượt miệng.
“Tôi nghe ba cậu nói.”
“Hừ, trạng thái đó đăng chưa đến vài giây đã xóa, chuyện này tôi chưa từng nói với ai, cô là ai?”
Hắn đấm một cú mạnh vào tường cạnh mặt tôi.
Tôi cảm giác cú tiếp theo sẽ cho tôi sang thế giới bên kia.
Tôi hơi hoảng.
Nhưng tôi liều luôn.
“Cậu tự sát rồi, chẳng lẽ cậu nghĩ ba cậu không đến đồn cảnh sát điều lục lịch sử chat sao? Chính vì ông ấy xem rồi mới gọi tôi đến canh cậu, ông ấy sợ cậu nghĩ quẩn.”
“Cô nghĩ tôi ngu đến mức tin vậy à?”
“Tôi lừa cậu làm gì?”
“Nếu ba tôi tinh tế đến mức đi lục ghi chép chat của tôi, thì tôi với ông ấy đã không mười mấy năm không nói chuyện rồi.”
Hắn đưa tay siết cổ tôi: “Đã nói ba tôi xem rồi, vậy cô nói xem, trong đó có gì?”
“Tôi nói thật mà, ba cậu còn hỏi tôi câu đó nghĩa gì kia: ‘Nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên’.”
Hắn khựng lại.
Tôi cảm thấy tay hắn ở cổ tôi cứng đơ.
Da mặt hắn từ trắng chuyển thành đỏ.
Hắn nói: ‘Mẹ nó, ba tôi thật sự xem à? Xem hết?’”
Tôi nghe vậy. “Cho nên câu đó nghĩa gì?”
Trong giây lát, tai hắn cũng đỏ lên.
“Hỏi phiền chết đi, đừng hỏi!”
Hắn quay người đi lên lầu, đóng cửa cái rầm.
Rõ ràng là xấu hổ phát nổ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào, hắn đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, mặt đầy bực bội.
Tôi hỏi: “Cảnh sát có tra được cô ấy đâu không?”
“Chỉ tra được IP ở Trung Quốc, còn thông tin cô ấy cho chưa chắc thật, đừng tin. Mười triệu bị lừa thì bị lừa, ba tôi cũng chẳng thiếu tiền.”
Hắn im lặng mấy giây: “Cô cũng là người Trung Quốc?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô muốn theo tôi về Trung Quốc không?”
“Tôi… theo cậu về Trung Quốc làm gì?”
“Đi tìm cô ấy.”
Tôi suýt ngã tại chỗ.
Đi tìm cô ấy? Lại còn về Trung Quốc? Tôi sống được tới hôm nay đã là kỳ tích rồi.
Hắn nói: “Chẳng lẽ cô không muốn về Trung Quốc? Cô muốn theo ba tôi cả đời? Ông ấy hơn năm mươi rồi, cô mê gì ông ấy?”
Hắn còn muốn chia rẽ nội bộ, hắn không ngu đâu.
Nếu Bạch lão đại biết tôi định dắt con trai ông ấy về Trung Quốc, ông ấy cho tôi trôi trên biển ngay.
Hắn thật sự không hiểu thủ đoạn của ba mình rồi.
Huống hồ hộ chiếu không có trong tay tôi, chẳng lẽ bắt hắn bò mấy ngày xuyên rừng chui lỗ chó như tôi à?
Hắn dù biết ba mình làm lừa đảo, cùng lắm cãi nhau, còn tôi thì mất mạng ngay.