Chương 7 - Lựa Chọn Đau Thương

7

Vậy mà em gái lại giống như một khúc gỗ, chẳng hề biết quý trọng những gì mình đang có, chỉ chăm chăm nhìn vào những điều chưa đủ.

Tôi thở dài trong im lặng.

Kiếp trước, tôi đã dùng cả gia đình, hôn nhân, đứa con ruột và 20 năm thanh xuân để nhận ra một sự thật:

Đối với những người vô tình, lạnh nhạt, không cần phải dốc quá nhiều tình cảm.

Không ngờ, Lưu Đông lại tìm đến tận cửa.

Cô gái đứng trước cổng, gầy gò hơn cả kiếp trước, sắc mặt tệ hơn.

Tôi bình thản hỏi: “Cô bé, cháu tìm ai vậy?”

Cô ấy mừng rỡ như bắt được vàng, giống hệt kiếp trước, nắm lấy tay tôi, làm nũng: “Mẹ ơi, con là Đông Đông đây, con về rồi!”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Cháu nhận nhầm người rồi.”

“Con không nhầm đâu! Mẹ ơi, con nhớ lại hết rồi mà!”

Cô ấy bắt đầu kích động, thậm chí chất vấn tôi: “Có phải mẹ cũng sống lại từ lúc nhận nuôi bọn con không?

Nếu không, sao mẹ lại thay đổi, không nhận nuôi bọn con nữa?”

Không hổ là người đã từng sống chung hơn 20 năm, suy nghĩ và hành động đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Vậy theo cháu, tại sao mẹ phải nhận nuôi cháu?”

Ánh mắt cô thoáng hoảng hốt, lảng tránh. “Chúng ta đã từng có hơn hai mươi năm mẹ con… mẹ đành lòng bỏ con sao?”

“Tôi có bỏ đâu. Không phải con đã được mẹ Lý Phương nhận nuôi êm đẹp rồi sao?”

Cô ấy lập tức nghẹn lời. “Nhưng… không giống nhau…”

“Có gì không giống? Hay là tôi phải lại vất vả chạy chữa cho con như kiếp trước? Hay lại dốc toàn bộ tiền bạc và sức lực cho con đi học, đưa con ra nước ngoài, để cuối cùng con trở về làm bác sĩ trưởng?”

Lưu Đông nài nỉ: “Mẹ ơi, con vẫn là một đứa có năng khiếu học hành. Mẹ hãy nhận nuôi con như trước nhé. Sau này con sẽ báo đáp mẹ.”

Tôi biết, hiện tại Lưu Đông sống trong nhà Lý Phương chẳng mấy êm ấm.

Tính tình thì tiểu thư, yếu đuối, hơi tí là khóc lóc làm loạn. Nghe đâu đã nhiều lần cãi nhau đến mức dọa cắt đứt quan hệ.

Không ngờ lần này, cô lại đánh cược, tìm về tôi.

Tôi tức quá hóa cười: “Báo đáp à? Báo đáp kiểu gì? Như lần động đất trước, đem túi máu cuối cùng cứu người khác, để tôi mất máu mà chết?”

Nghe đến đây, sắc mặt Lưu Đông trắng bệch.

Chỉ trong chốc lát, cô lại bắt đầu biện hộ: “Lúc đó tình hình đặc biệt… Mẹ không biết mẹ Lý Phương cũng đang bị chảy máu ở chỗ khác sao?”

Tôi chỉ khẽ cười, không muốn tiếp tục tranh luận.

“Cháu về đi. Coi như chúng ta chưa từng quen biết.” – tôi tiễn khách.

“Vậy… nếu mẹ không muốn nhận nuôi con, mẹ có thể giúp con tiền học được không?” – đúng là mặt dày đến cùng cực.

“Tôi với cháu chẳng còn quan hệ gì cả.” – tôi dứt khoát.

“Thế sao mẹ lại giúp chị? Mẹ có tiền như thế, sao lại không thể giúp cả con?”

Tôi nhẹ giọng: “Chỉ người biết ơn mới xứng đáng được giúp đỡ.”

Đúng lúc đó, con gái tôi tung tăng đeo cặp sách đi học về.

“Mẹ ơi, con đi học về rồi nè!”

Thấy trong nhà có người lạ, con bé chớp mắt lịch sự chào:

“Em chào chị!”

Không ngờ, cảnh tượng ấy lại như mồi lửa châm vào cảm xúc của Lưu Đông.

“Thì ra… là vì mẹ có con gái ruột rồi nên không muốn nuôi con nữa phải không?”

Thấy cô ấy bắt đầu mất kiểm soát, tôi vội đưa con vào phòng, rồi ra hiệu cho cô ấy rời đi.

Không ngờ, ngày hôm sau Lưu Hạ lại vội vã tìm đến nhà tôi.

“Cô Lưu Mai, cô có gặp Lưu Đông không ạ?” – cô bé lo lắng hỏi.

Tôi gật đầu.

“Em ấy không hiểu sao cứ khăng khăng nói kiếp trước cô đã nhận nuôi em.”

Tôi giữ thái độ bình thản, chờ cô bé nói tiếp.

“Tối qua em ấy hẹn cháu ra gặp, rất tức giận, cảm xúc mất kiểm soát. Cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: tại sao cô lại sinh con gái ruột?”

Lưu Hạ cắn môi, có vẻ khó khăn để tiếp tục:

“Cô Lưu Mai, cháu cảm thấy… Lưu Đông có thù ghét với em bé nhà cô. Cô nên cẩn thận với sự an toàn của bé.”

Tôi cảm ơn cô bé, vỗ nhẹ vai em:

“Thời gian trôi nhanh thật, vậy là cháu vào Thượng Hải học đại học đã được ba năm rồi. Sắp tốt nghiệp rồi đấy, nên dành tâm trí cho việc học.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)