Chương 8 - Lựa Chọn Đau Đớn
8
Lần đầu ba mẹ con mượn tiền con còn vừa mượn vừa mắng cô là keo kiệt, nói mượn tiền cô mà không được, lấy chồng rồi là quên luôn nhà mẹ đẻ.”
“Ba con còn nói hồi cô cưới, tiền sính lễ ít xịt, suýt chút nữa không đủ tiền cưới mẹ con đấy!”
“Mấy năm qua lần nào cô mang quà về nhà, vừa quay lưng là ba mẹ con chê ngay: đồ rẻ tiền, đem cho chó còn chẳng thèm!
Còn nói nhà chồng cô nghèo kiết xác, chẳng giúp được gì cho nhà ngoại!”
Từ nhỏ, cô lúc nào cũng cưng anh tôi.
Cứ gặp là mua đồ mới, đồ ăn ngon.
Còn nói: sau này cái nhà này trông chờ hết vào anh.
cô rõ ràng là phụ nữ, mà lại bị “thuần hóa” thành người khinh phụ nữ,
Coi việc phụ nữ hy sinh là lẽ đương nhiên.
Đúng là đáng thương, cũng thật đáng buồn!
Vừa gửi tin nhắn đó đi, ba mẹ tôi liền tag tôi trong nhóm, bảo tôi xóa tin.
Tôi làm như không thấy.
Ngọn lửa giận dữ của cô tôi lập tức tắt ngúm.
cô gửi liền mấy icon khóc lóc rồi viết:
“Anh ba à, bao năm nay em bị mẹ chồng mắng nhiếc không biết bao nhiêu lần.
Anh chỉ cần gặp khó khăn, em đều ráng vay tiền giúp anh.
Vậy mà anh lại nói em như thế!
Anh làm em đau lòng quá!”
Ba tôi lập tức trả lời:
“Không có chuyện đó!
Đừng nghe nó nói bậy! @Tôi, mau xoá đi!”
Mẹ tôi cũng vội vàng nói theo:
“A Đệ à!
Chị thật sự chưa từng nói vậy.
Bao năm nay em giúp đỡ tụi chị, tụi chị biết ơn lắm.
Nó bị điên rồi, đừng tin lời nó bôi nhọ tụi chị!”
Sau đó còn có thêm vài người lớn trong họ lên tiếng.
Anh họ cả của tôi ra vẻ người từng trải, viết với giọng đạo đức giả:
“Ba mẹ sinh con ra, nuôi con lớn đâu có dễ dàng gì.
Giờ con có điều kiện thì phải báo đáp chứ.
Không báo đáp thì thôi, còn đem chuyện nhà đi nói cho thiên hạ biết là sao?
Anh nhớ hồi nhỏ em ngoan và hiểu chuyện lắm, sao giờ lại thành ra thế này?”
Tôi cười lạnh, nhanh tay gõ phím trả lời:
“Anh họ à, bác trai bác gái mua nhà, mua xe cho anh, còn giúp anh chăm con.
Vậy mà con anh mới vào mẫu giáo, anh đã tống họ về quê.
Ba mẹ trong mắt anh chỉ là công cụ thôi sao?”
“Cần thì lôi ra dùng, không cần thì đá đi một phát.
Ngày bác trai bác gái rời thành phố về quê, cả xóm đều nói anh là đồ vô ơn.
Em nhớ hồi nhỏ anh cũng ngoan, hiểu chuyện lắm, sao giờ thành ra thế này?”
…
Còn rất nhiều họ hàng khác cũng tham gia cuộc tranh luận trong nhóm.
Có người cởi mở, ủng hộ tôi hết mình.
Cũng có người cổ hủ, bảo tôi không hiểu chuyện, quá ích kỷ.
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ném đá, chẳng trông chờ ai đứng về phía mình.
Tôi chỉ muốn để ba mẹ vốn sĩ diện phải mất mặt trước bà con họ hàng.
Nhà hiện giờ là căn ba phòng một phòng khách.
Lúc chị dâu mang thai đã bóng gió nói sau khi sinh con thì nhà chật, không ở nổi.
Bây giờ còn đỡ, chứ đợi đến khi đứa bé lớn thêm chút nữa, thể nào anh chị cũng tìm cớ đuổi ba mẹ về quê.
Mà giờ thì cả họ đều biết rõ bộ mặt thật của ba mẹ tôi.
Vì sĩ diện nên họ sẽ không chịu về quê, đến khi ấy chỉ còn biết chui rút trong căn nhà mà chính họ bỏ tiền ra mua, suốt ngày chịu sự lên mặt của chị dâu.
Sống như vậy, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
Rất nhanh sau đó, tôi thu dọn hành lý, nộp đơn xin việc ở nơi khác và chuyển đi.
Căn nhà kia, thực ra tôi chưa từng mua.
Tiền tiết kiệm vẫn còn nằm trong tay tôi, và lần này tôi sẽ không để ai biết nữa.
Sau đó, chủ nhà liên hệ với tôi mấy lần.
Nói có hai người già cứ đến tìm tôi mãi, có lần còn định ngủ ngay trước cửa phòng trọ.
May mà chủ nhà tốt bụng, thuê tạm một phòng gần đó cho họ nghỉ một đêm.
Tôi lập tức chuyển trả tiền phòng gấp đôi để cảm ơn chủ nhà, chẳng ngờ chuyện nhà mình lại khiến người ngoài phải lo lắng.
Sau đó, thấy tôi thực sự không còn sống ở đó, ba mẹ cũng không đến nữa.
Tôi là con họ, dù họ có đối xử tệ với tôi đến đâu, tôi cũng không thể thật sự đoạn tuyệt hoàn toàn.
Về sau, cứ cách một thời gian, tôi lại đặt gạo, mì, dầu ăn gửi về cho họ qua mạng.
Còn chuyển tiền thì tuyệt đối không nữa.
Vì tiền đó nếu vào tay họ, cũng chỉ là chuyển tiếp cho anh trai tôi mà thôi.
Ba mẹ có lương hưu, đủ sống.
Còn họ có dùng tiền đó để bù lỗ cho cậu con trai ăn hại của mình hay không, thì chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi lập gia đình nơi cách họ hơn hai nghìn cây số.
Cũng may năm đó lúc học đại học tôi đã chuyển hộ khẩu.
Từ đây về sau, tôi sống một mình, yên bình, không còn ai quấy nhiễu.
(Toàn văn kết thúc)