Chương 1 - Lựa Chọn Của Tư Kỳ

Kiếp trước, bố tôi ngoại tình, bên ngoài có người khác.

Mẹ vì muốn giành quyền nuôi tôi nên chấp nhận ra đi tay trắng.

Cuộc sống của hai mẹ con vô cùng cực khổ, vô cùng bế tắc…

Đến mức có lúc mẹ nói bà muốn lao đầu vào xe sang để đổi lấy ít tiền cho tôi sống tiếp.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trọng sinh về thời điểm bố mẹ đang nói chuyện ly hôn, và bố hỏi tôi muốn sống với ai.

Lần này, tôi không do dự mà chọn người bố biết kiếm tiền.

Cuộc sống nghèo khổ của kiếp trước, tôi đã chịu đủ rồi.

1

“Tư Kỳ, bố mẹ sắp ly hôn, con muốn sống với ai?”

Giọng bố nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ phấn khích.

Ông đang vui mừng?

Cũng phải thôi, ông sắp được thoát khỏi hai mẹ con tôi – gánh nặng trong mắt ông – để quay lại cuộc sống tự do, đi cưới người phụ nữ ông từng yêu tha thiết thời trẻ.

Bố tôi từng có một mối tình rất sâu đậm, nhưng bà nội tôi không ưa cô gái đó, nói cô ấy hoang dã, không thể chăm sóc tốt cho con trai bà.

Bố tôi từng khóc lóc, gào thét, thậm chí tuyệt thực để phản đối, nhưng bà nội vẫn không nhượng bộ.

Bà còn tìm đến tận nhà cô gái đó, chửi mắng thậm tệ, đến mức gia đình họ phải dọn đi nơi khác.

Một đôi uyên ương bị chia cắt tàn nhẫn.

Sau đó, bố tôi như buông xuôi, cưới mẹ tôi – người mà bà nội lựa chọn.

Mẹ tôi sau khi cưới thì làm nội trợ toàn thời gian, chăm sóc bố từ đầu đến chân, không một lời oán thán.

Hóa ra điều bà nội cần không phải là con dâu, mà là “người mẹ thứ hai” cho con trai mình.

Bà nội sống thọ, nhưng dù sống lâu đến đâu cũng đến lúc phải chết.

Quả nhiên, sau khi bà vừa nhắm mắt xuôi tay, bố tôi lập tức như được giải thoát.

Ngay hôm sau, ông đã không chờ được mà yêu cầu mẹ ly hôn.

Mẹ khóc lóc, van xin, năn nỉ, nhưng ông quyết tuyệt, nói một lời là đi, còn dọn ra khỏi nhà để sống chung với người phụ nữ kia, mặc kệ mọi lời bàn tán.

Thậm chí ông còn cắt luôn tiền sinh hoạt cho mẹ tôi.

Ông không yêu mẹ, cũng chẳng thương tôi là bao.

Mẹ tôi dù bị cắt viện trợ, vẫn không chịu khuất phục.

Bà chạy khắp nơi tìm việc, gắng gượng nuôi hai mẹ con.

Đến khi tôi bị viêm ruột thừa phải nhập viện, mẹ không xoay nổi tiền viện phí, cuối cùng bà cũng phải cúi đầu.

Tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó:

Hành lang bệnh viện âm u, bố tôi đứng đó cao ngạo, nói dõng dạc: “Ký đơn ly hôn, tôi mới đưa tiền.”

Mẹ tôi quỳ rạp xuống sàn, nước mắt giàn giụa, dáng người gập cong như trăng lưỡi liềm, mãi mãi không thể thẳng dậy được nữa.

Mẹ nghẹn ngào: “Ly… ly hôn, tôi đồng ý.”

Bố tôi vừa nghe xong thì lập tức quay đầu bỏ đi.

Mẹ ngơ ngác, vừa như hỏi ông, vừa như hỏi chính mình: “Tư Kỳ cũng là con gái của anh mà… tại sao?”

Bố tôi chỉ khựng lại một giây, không trả lời, rồi bước đi nhanh hơn.

Tôi nấp sau cánh cửa khép hờ, đau đến mức phải dựa vào tường mới đứng vững được.

Niềm vui thuộc về bố tôi.

Còn đau đớn, là phần của hai mẹ con tôi.

“Con chọn sống với bố.”

“Gì cơ?” Bố tôi sững sờ, không tin nổi vào tai mình, hỏi lại lần nữa.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông, từng chữ từng chữ cứng rắn: “Con nói, con chọn bố. Bố của con.”

Mẹ tôi sắc mặt tái nhợt, thân thể như sắp ngã quỵ.

Giọng bà yếu đến mức nếu không chăm chú, e là chẳng nghe rõ: “Vì sao?”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Mẹ à, mẹ không nuôi nổi con đâu.”

Kiếp trước chúng ta đã thử rồi.

Cuộc sống ấy… khổ sở đến mức tôi không muốn quay lại thêm lần nào nữa.

Dù có liều mạng vì tình yêu đến mấy, thì sự thật vẫn không thay đổi: tôi là đứa con duy nhất của ông.

Dưới sự kiên quyết của tôi, bố đành phải đưa tôi đến “tổ ấm” của ông với người phụ nữ kia.

“Tư Kỳ, đây là dì Tề Tuyết Yến của con, chào hỏi đi.”

Tôi ngẩng đầu, hé miệng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng, lễ phép nói:

“Cháu chào dì Tề ạ.”

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp tôi được thấy tận mắt “tiểu tam” của bố.

Kiếp trước, trước khi bố mẹ tôi ly hôn, ông giấu người phụ nữ này rất kỹ.

Sau khi ly dị, mẹ lập tức đưa tôi rời khỏi quê, từ đó về sau, hai mẹ con chưa từng quay lại.

Người phụ nữ này ngoài bốn mươi rồi, mà trông cứ như thiếu nữ hai mươi.

Diện mạo không mấy nổi bật, không phải kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng thanh cao như không vướng bụi trần, khiến người khác nhìn một lần là nhớ.

Bà ta không giống mẹ tôi – người phụ nữ đã vì chồng vì con mà vất vả nửa đời, trên người nhuốm đầy hơi thở của cuộc sống.

Lúc này, Tề Tuyết Yến lạnh mặt, không nói lấy một lời.

Bố tôi cười gượng với tôi, lúng túng giải thích:

“Dì Tuyết Yến của con hơi nhút nhát trước người lạ.”

Tề Tuyết Yến thì chẳng nể mặt bố tôi chút nào, hất tay bỏ vào phòng, ông liền cuống quýt chạy theo.

Tôi thu lại nụ cười, lạnh lùng quan sát căn nhà này.

Căn nhà này rộng thật, còn rộng hơn cả nhà cũ của tôi.

Nhà bố mẹ tôi trước đây chỉ là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, do đơn vị cấp cho ông từ thời trẻ.

Còn nơi này, chỉ hai người ở mà tận ba phòng ngủ, thiết kế sang trọng, mới tinh, sáng sủa đến chói mắt.

Tôi bĩu môi – số tiền này, chắc chắn là bố tôi bỏ ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)