Chương 3 - Lựa Chọn Của Tôi Giữa Hai Đường
Từ đó, cậu ta dần xa cách tôi.
Tôi nói thẳng:
“Tập ghi chép môn Vật lý mà cậu làm hỏng lần trước là của tôi. Giờ cậu bồi thường đi.”
Tạ Phóng tròn mắt, không tin nổi:
“Cái gì? Của cậu á? Đó chẳng phải của Kiều An sao?”
Tôi không buồn giải thích, kéo thẳng Tạ Phóng đến tìm Kiều An đối chất.
Ánh mắt cô ta lảng tránh, ấp úng mở miệng:
“Chị à, chị thật là nhỏ mọn đấy… của chị thì cũng là của em thôi. Tạ Phóng thân với bọn mình như vậy, lỡ làm hỏng thì cũng đâu có gì to tát, sao chị lại đi đòi tiền cậu ấy chứ?”
Nói xong, cô ta như sực nhớ ra điều gì đó, liền trừng mắt khinh thường:
“Em thấy chị đúng là túng quá hóa điên rồi. Không có tiền thì về mà xin ba, đừng có đi làm trò cười cho người ta ngoài đường.”
Nhưng Tạ Phóng lại nhìn cô ta với vẻ không đồng tình:
“Tập ghi chép đó nhìn qua là biết tốn bao nhiêu công sức. Làm hỏng là do tớ, bồi thường là chuyện đương nhiên.”
Cậu ấy dứt khoát chuyển cho tôi 300 tệ.
Sau đó quay sang nhìn Kiều An, giọng không vui:
“Tập đó rõ ràng không phải của cậu, sao lại lừa người ta? Còn thay mặt chị cậu từ chối nhận tiền?”
Kiều An vội vã biện minh:
“Thì… tôi cũng là vì tốt cho cậu thôi, không nghĩ nhiều vậy đâu. Dù sao cũng chỉ là tập ghi chép của Kiều Nguyện, hỏng rồi thì viết lại là xong mà?”
Tạ Phóng nhìn cô ta với ánh mắt thất vọng, rồi quay đầu rời đi.
Cậu ấy học khá tốt, chỉ yếu mỗi môn Vật lý.
Kiều An nghĩ đến việc tôi luôn được điểm tuyệt đối môn này, lập tức lấy thành tích của tôi ra làm của mình, còn nhận được lời khen từ Tạ Phóng.
Ai ngờ tôi lại đi vạch trần chứ?
Kiều An tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Kiều Nguyện, đồ đê tiện! Dám phá chuyện giữa tôi với Tạ Phóng? Vốn dĩ tôi còn định xin ba tha cho chị, giờ thì hay rồi, chị cứ ra đường mà ngủ đi! Để xem ai mới là người cười đến cuối cùng!”
Tạ Phóng quay lại lớp học, lòng cứ thấy bất an.
Tập ghi chép đó mạch lạc rõ ràng, cách giải chi tiết, thực sự giúp cậu ấy kéo điểm lên đáng kể.
Mà tôi, lần nào thi cũng chỉ được hơn 500 điểm, sao có thể viết ra thứ hoàn hảo như vậy?
Cậu lập tức vào nhóm lớp tải bảng thành tích toàn khối xuống, tìm tên tôi.
Càng xem, càng hoảng hốt:
Kỳ thi tháng, tổng điểm 505, Vật lý điểm tuyệt đối.
Giữa kỳ, tổng điểm 511, Vật lý vẫn tuyệt đối.
Cuối kỳ, tổng điểm 499, Vật lý vẫn là điểm tuyệt đối!
06
Buổi chiều hôm đó, Tạ Phóng phá lệ đến tìm tôi.
Ba năm cấp ba, Kiều An không ít lần tung tin đồn trong trường rằng tôi là “chó săn tình cảm” đeo bám Tạ Phóng.
Vì thế, khi thấy cậu ấy chủ động đến gặp tôi, đám bạn trong lớp lập tức nghĩ có chuyện hay để xem, liền túa ra cửa hóng chuyện.
Nhưng họ lại chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự đoán:
Tạ Phóng ánh mắt đầy khâm phục, thành khẩn mở lời:
“Kiều Nguyện, tớ có thể trả tiền, nhờ cậu dạy kèm cho tớ được không?”
Cả lớp như nổ tung:
“Gì cơ? Kiều Nguyện còn học kém hơn cậu mà, cậu để cậu ấy dạy kèm á?”
“Với lại cậu ấy thích cậu mà, cậu không sợ bị làm phiền sao? Rồi học hành còn đâu mà tập trung?”
Tạ Phóng nhíu mày, không vui:
“Mấy tin đó các cậu nghe ở đâu ra? Đều là lời đồn cả. Kiều Nguyện chưa từng làm phiền tớ.”
Cậu ấy nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, là học sinh cưng của giáo viên, nên không ai dám phản bác.
Lúc mọi người đang rục rịch tản đi, Kiều An vừa đi vệ sinh về đúng lúc.
Đám bạn liền kéo lại, tranh nhau kể chuyện cho cô ta nghe. Thêm một màn kịch vui để xem.
Quả nhiên, sắc mặt Kiều An lập tức tối sầm lại:
“Chị ấy giỏi mỗi Vật lý, thế mà cũng đòi dạy kèm cho cậu? Mình cùng đi học thêm đi, giáo viên ở trung tâm chắc chắn giỏi hơn Kiều Nguyện nhiều. Cậu cũng biết chị ấy có vấn đề về nhân phẩm, tốt nhất đừng dính líu đến làm gì.”
Tạ Phóng đã học thêm không ít lần, cậu ấy biết rõ, đến cả giáo viên nổi tiếng ở trung tâm cũng không đạt được trình độ như của tôi.
Cậu ấy định mở miệng phản bác, nhưng tôi lại nhìn thẳng vào cậu, cười nhạt hỏi:
“Cậu nói thử xem, tôi có vấn đề gì về nhân phẩm?”
Tạ Phóng do dự vài giây, rồi thấp giọng nói:
“Video ba cậu đánh cậu lan truyền khắp trường… Mọi người đều nói cậu là kiểu con gái vô học, không biết điều.”
Tôi bật cười, vẻ mặt dửng dưng:
“Vậy cậu tin họ, hay tin tôi?”
07
Tạ Phóng liếc nhìn Kiều An một cái.
Mặt cô ta bắt đầu trắng bệch, quay sang mắng tôi:
“Kiều Nguyện, đồ vô liêm sỉ! Chị có thể câm miệng được không?!”
Tạ Phóng lại thản nhiên nói:
“Tớ tin cậu.”
“Được,” tôi gật đầu, “nhưng phải đợi sang tháng. Một buổi năm trăm, cậu chịu được giá đó chứ?”
Kiều An lập tức nổi đóa:
“Gia sư danh tiếng ở trung tâm học thêm cũng chỉ bốn trăm một buổi! Chị nghĩ mình là ai mà dám đòi năm trăm? Với lại nhà họ Tạ với nhà mình thân như thế, chị dạy giúp thôi cũng được rồi, còn mở miệng đòi tiền?! Tôi thấy chị bị đồng tiền làm mờ mắt rồi! Chờ xem, tôi về méc với ba, chị chết chắc!”
Tạ Phóng cau mày, vội ngắt lời cô ta:
“Đủ rồi Kiều An, cậu là con gái, sao nói chuyện ác độc như vậy?”
“Nhưng tớ đang giúp cậu đấy, Tạ Phóng, cậu vẫn chưa nhìn ra bộ mặt thật của chị ta sao?”
Tạ Phóng nhìn cô ta đầy thất vọng: