Chương 6 - Lớp Trưởng Mất Hồn
Xuân Dương như nữ hiệp, luôn xuất hiện đúng lúc bạn bè cần, âm thầm che chở, cổ vũ họ.
Sự rực rỡ và can đảm của cô khiến Thẩm Ám – người từng chìm trong bóng tối – vừa sợ hãi, vừa khao khát.
Dần dần, ánh mắt cậu không thể rời khỏi cô.
Cậu thích cô từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là hôm đó, khi Xuân Dương học được các cách dùng của “gaze” và “stare”, liền ứng dụng ngay vào thực tế.
Cậu đang giúp ông xếp hộp giấy, vô ý cắt trúng mu bàn tay.
Xuân Dương ôm hộp thuốc tới, cúi người sát lại giúp cậu xử lý.
Một lọn tóc rũ xuống, che nửa gương mặt cô, cũng che cả tầm mắt cậu.
Có lẽ ánh mắt quá rõ ràng, Xuân Dương ngẩng lên, hỏi: “Thẩm Ám, ánh nhìn của cậu bây giờ dùng stare hay gaze vậy?”
“Cái đó…”
Cậu vừa định trả lời.
Bà gọi cô xuống bếp, cô không nghe thấy.
Miệng ngậm kẹo mút, cô khều tay áo cậu: “Thẩm Ám, vừa nãy tớ không nghe rõ, lát nữa nhớ nói cho tớ nha.”
Thẩm Ám nhìn bóng lưng cô vừa chạy vừa cười, ngẩn ngơ gãi đầu.
Đại Hoàng lượn qua lượn lại, y như tâm trạng cậu lúc này, chẳng có lúc nào yên.
Gió nổi lên trong sân, chuông gió tím treo cửa sổ rung leng keng trong gió.
Xuân Dương lại bật cười.
Không biết cô đang cười gì, sao mà vui thế.
Ngoài ông bà, chỉ có Phan Dương là người Xuân Dương hay cười như vậy.
Nhưng cậu không thích Phan Dương.
Chỉ vì là bạn cùng bàn kiêm bạn thân, Xuân Dương luôn tươi cười rạng rỡ, hay bá vai bá cổ.
Thậm chí còn sau lưng cậu thì thầm, nói hai người không có khả năng.
Xuân Dương đã phủ nhận.
Vậy sao trong lòng cậu vẫn thấy đau như bị kim châm?
Cậu không muốn chỉ dừng lại ở mối quan hệ “bạn cùng lớp” với Xuân Dương nữa.
Tỉnh táo lại.
Tiếng cười giòn tan của Xuân Dương hoà cùng khói bếp, mùi tre non luộc dần lan ra.
Thẩm Ám đã quen.
Hôm nay là cơm ống tre.
Lần trước, cậu ăn liền ba ống.
Tay nghề của bà thật sự không đùa được, khiến cậu tăng hơn chục ký.
Cũng vì ăn nhiều, Xuân Dương đặt biệt danh cho cậu là “Tam ống ca”.
Cậu không thích.
Cậu chỉ thích nghe Xuân Dương gọi tên mình.
“Thẩm Ám.”
Đúng, là như vậy.
“Thẩm Ám, Thẩm Ám, cậu ở đâu thế?”
Chỉ cần nghe thấy giọng cô, cậu đã thấy vui đến muốn chạy thẳng tới rồi.
Quả nhiên.
Xuân Dương ló đầu từ bếp ra, mặt còn lấm tấm khói bụi, vừa dễ thương vừa ngốc nghếch.
Cô vẫy tay cầu cứu: “Thẩm Ám, mau đến giúp tớ, tớ nghịch lửa đến tắt rồi, bà mà về là đánh chết tớ mất.”
“Đến ngay đây!”
Cậu lao đến.
Không chút do dự.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Là gaze.
Một ánh nhìn đầy tình cảm yêu mến.
Nên, khi biết Xuân Dương cũng thích mình.
Phản ứng đầu tiên của cậu là chết lặng.
Thật sao?
Người mình thích cũng thích lại mình?
Nhận ra phải đuổi theo cô, nói rõ ràng.
Xuân Dương đã trốn vào phòng.
Chỉ còn tiếng chuông gió treo trên cửa khẽ rung không dứt.
16
Tôi hối hận rồi.
Lẽ ra nên chọn lúc thích hợp hơn.
Thành khẩn một chút mà tỏ tình.
Nói rõ rồi, tôi không dám đối mặt Thẩm Ám nữa.
Liên tiếp mấy ngày tránh mặt cậu.
Sợ cậu ghét mình, sợ cậu giận mình vì đã lừa cậu.
Trước kỳ thi hai tuần, trường tổ chức khám sức khỏe lần cuối.
Nam nữ tách hàng, chia theo lớp.
Con gái làm trước.
Tôi mọi thứ bình thường, theo thói quen quay đầu tìm Thẩm Ám.
Không thấy cậu.
Tôi vô thức gọi tên cậu.
Hoàn toàn quên mất tình trạng giữa tôi và cậu lúc này.
“Bạn học, đừng gọi nữa.”
Bác sĩ bảo tôi dừng lại.
“Bạn Thẩm Ám bị bạn gọi đến mức nhịp tim loạn cả rồi, ảnh hưởng kết quả kiểm tra.”
“…”
Các bạn xung quanh bắt đầu “ồ”, “à” trêu chọc.
Tôi đỏ bừng mặt, cúi gằm.
Thẩm Ám bị bác sĩ nhắc nhở, phải chờ làm lại.
Tôi mím môi, đi đến bên cậu.
Giọng lí nhí: “Xin lỗi, làm ảnh hưởng cậu rồi.”
“Không phải lỗi của cậu, là do chính tôi.”
Tôi đứng cạnh Thẩm Ám, cùng cậu làm lại kiểm tra.
Trên đường về, cả hai đều im lặng.
Thẩm Ám cố tình đi chậm lại để đi bên cạnh tôi.
“Xuân Dương.”
Tôi nhỏ giọng: “Gì vậy?”
“Lúc nãy thật sự không liên quan đến cậu, là do tôi.”
“Tôi nghe thấy giọng cậu, tim liền đập nhanh không kiểm soát được.”
“…”
Tôi đứng khựng.
Tim run lên một nhịp.
Tôi liếc trộm cậu từ khoé mắt.
Bị bắt gặp.
Thẩm Ám đưa lòng bàn tay lên che trán tôi và ánh mắt hiếu kỳ của tôi.
Cậu gãi đầu, lúng túng:
“Tôi…”
Tôi trong lòng ngập ngừng mong chờ, đợi mãi mà chẳng thấy cậu nói tiếp, bực lên: “Có gì thì nói thẳng, tôi không thích vòng vo.”
“Lúc nãy cậu gọi tôi là vì sao vậy?”
Tôi bỗng không muốn tiếp tục giấu nữa.
“Không thấy cậu, tôi lo, tưởng cậu đi rồi.”
Vai bỗng nặng.
“Cậu còn ở đây, tôi sao có thể đi trước được.”
17
Mưa rả rích suốt nửa tháng, cuối cùng trời cũng hửng nắng.
Bóng cây đung đưa, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, in xuống sàn hai chiếc bóng.
Một cao lớn – là Thẩm Ám.
Một tóc dài – là tôi.
Đối diện ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Ám, như thể có điều gì đó sắp trào ra.
Cậu đặt tay lên vai tôi, sợ tôi chạy mất.
“Xuân Dương, là tớ tự nguyện ở lại. Bà đã sớm nói cho tớ biết sự thật rồi. Tớ muốn nói rõ với cậu, nhưng cậu cứ mãi tránh mặt.”
“Gì cơ?”
Tôi không biết phải đáp lại ra sao, cảm giác như thứ mình từng khát khao giờ bỗng thành hiện thực, sau niềm vui là khoảng trống mênh mông.
Thật sao?
Tôi rối bời, đầu óc toàn những chuyện chẳng liên quan.
“Dạo này… cậu còn uống thuốc ngủ không?”
“Mở ra rồi, nhưng không uống nữa.”
“Vậy… còn gặp ác mộng không?”
“Trong mơ có thêm một vầng mặt trời, ác mộng tan hết.”
“Xuân Dương, tớ thích cậu.”
Thẩm Ám cứ nói mình vụng về, không giỏi lấy lòng người khác.
Cậu gạt người ta thôi.
Bởi mỗi câu cậu nói đều chui tọt vào lòng tôi.
Rồi trong tim như có ai rót cả chục cân mật ong, ngọt đến tê người.
Mặt tôi nóng bừng, vội cúi đầu, đưa mu bàn tay lên che mặt làm dịu.
“Cậu không được nói nữa, chờ tớ… bình tĩnh lại đã.”
Thẩm Ám thấy thế, áp lòng bàn tay lên tay tôi, ngẩng mặt tôi lên, giọng vừa cố chấp vừa bá đạo:
“Không được. Phải nói hết ngay bây giờ.”
“Tớ sợ lát nữa cậu lại không thèm để ý đến tớ nữa.”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu.
“Xuân Dương, lúc ấy tớ vừa mất gia đình, thật sự chẳng còn gì níu giữ, không biết vì ai mà sống tiếp, còn tưởng mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian.”
“Nhưng rồi tớ gặp được cậu, gặp bà, gặp ông.”
“Các người đối xử với tớ như người nhà, dùng cách của mình để chữa lành tớ. Đó là may mắn lớn nhất trong đời tớ.”
“Xuân Dương, từ nay tớ sẽ sống tốt, ăn uống đàng hoàng, ngủ đủ giấc, thi cử nghiêm túc. Không bao giờ nghĩ quẩn nữa. Cậu… có sẵn lòng ở bên tớ không?”
“Tớ…”
Mọi cảm xúc đều vỡ oà trong nước mắt, trào ra không dứt.
So với việc được tỏ tình, tôi còn mừng hơn vì cậu đã thật sự bước ra khỏi bóng tối, bắt đầu hy vọng vào tương lai.
Tôi không thốt nên lời, chỉ nấc nghẹn.
“Xuân Dương, sao cậu khóc rồi? Tớ làm cậu sợ à?”
“Xin lỗi, tớ vội quá, tỏ tình có hơi thiếu suy nghĩ. Tớ có thể…”
Tôi nhào đến ôm chặt lấy cậu.
“Tớ cũng thích cậu!”
18
Ve sầu cất tiếng râm ran, mùa hè chói chang đến.
Sau khi bên nhau.
Tôi và Thẩm Ám thường làm chuyện mà các cặp đôi nào cũng sẽ làm – cùng ôn lại từng chi tiết trong quá khứ.
Nhắc tới lần môi chạm môi khi cúp điện.
Tôi ậm ừ chẳng muốn hợp tác.
Bởi cậu đã biết là tôi cố tình gài bẫy.
Từ lúc xuống xe buýt, đi qua hai ngã tư.
Thẩm Ám vẫn muốn moi cho bằng được.
“Dương Dương, hôm đó rõ là tớ đỡ cậu rất chắc, sao lại chạm môi được nhỉ?”
“Làm sao tớ biết.”
Thẩm Ám giả vờ ngây ngô: “Lúc đó… đã thích tớ rồi à?”
“Tớ mới không có.”
Tôi bướng bỉnh.
Thẩm Ám cố ý cù nhột tôi, đợi đến khi tôi cười đến hết hơi thì ôm tôi vào lòng, mổ mổ từng cái lên má.
Tôi sờ đôi môi sưng đỏ, nhìn cậu bằng ánh mắt oan ức, thì thầm: “Rõ ràng là cậu chủ động trước…”
Trái tim Thẩm Ám như tan chảy, dịu dàng dụ dỗ:
“Vậy giờ đến lượt cậu chủ động nhé. Có được không?”
Tôi làm gì còn sức chống đỡ?
Mùi ngọt của kẹo bông vừa tan trong miệng.
Qua nụ hôn, lại càng ngọt hơn vài phần.
Khi đi ngang tiệm văn phòng phẩm quen thuộc.
Tôi kéo tay áo Thẩm Ám: “Thẩm Ám, mình vào xem chút đi.”
“Muốn mua gì sao?”
Tôi nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, mỉm cười: “Một hộp ruột bút máy của Khổng Miếu.”
Thẩm Ám đoán: “Kỷ niệm quãng đời cấp ba đã qua?”
“Kỷ niệm… lần đầu tiên tớ dám can đảm.”
Bước vào cửa hàng lần nữa.
Tôi như nhìn thấy chính mình của mấy tháng trước.
Nếu hôm ấy tôi không vào mua ruột bút.
Thì đã không gặp được Thẩm Ám.
Cũng chẳng đủ can đảm đuổi theo cậu.
Đưa cậu về nhà.
Ba năm cấp ba, từng bao lần đi qua chỗ ngồi của cậu, vờ như không thấy, chỉ dám lén nhìn từ khoé mắt.
May mắn thay, tình đơn phương ấy cũng đã được soi sáng, đâm chồi nở hoa.
[Hoàn]