Chương 22 - Lớp học PUA nam chính

Tống Minh làm loạn ở công ty, tới nhà cô ấy gây chuyện nhưng không có giấy đăng ký kết hôn nên không được coi là tranh chấp gia đình, bị bắt tạm giam.

Ngày anh ta được thả ra, Lâm Việt còn mắng cho một trận, nói anh ta khốn nạn, nhân phẩm thấp kém! Không giống một người đàn ông.

Sau đó anh ta sống thành thật hơn nhiều. Tống Minh rất sợ Lâm Việt không để tâm tới mình nữa, cảm giác như anh ta gay vậy.

Tôi nói với Từ San San: "Chị đúng là cô gái được trời chọn, số mệnh của chị không có giấy kết hôn nên cũng không cần thời gian chờ ly hôn, trước khi sự nghiệp bắt đầu cũng sinh con xong rồi."

Bây giờ Từ San San cũng có cái nhìn lạc quan hơn về vấn đề này: "Mặc dù Tống Minh là tên cặn bã nhưng lại cho chị một đứa con xinh đẹp thông minh, trong người cũng chỉ có nhiễm sắc thể X là dùng được thôi."

Sau đó, Từ San San cặp với một tiểu chó săn trong công ty.

Cô ấy dẫn dắt chó săn để cậu ta trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cậu ta khóc lóc nói phải để cô ấy sinh cho mình một đứa con, nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng.

Tôi mới nói, hai người mau tới với nhau đi, chấm dứt hợp đồng rồi sang năm tôi không dám đọc báo cáo tài chính nữa đâu!

Thế là hai người họ sống cùng nhau.

Sau khi Lâm Việt biết chuyện thì ghen tới mức vặn vẹo:

"Tại sao tới bây giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng kết hôn với em sao?"

"Người ta chỉ sống chung thôi mà."

"Nhưng chúng ta còn không sống chung với nhau!” Lâm Việt càng nói càng tủi thân, "Sao lại như vậy? Em như vậy thật sự khiến anh không có cảm giác an toàn, mỗi ngày anh đều bận rộn tới mức mệt mỏi, về nhà phải lái xe nửa tiếng đi tìm em, có lúc em không có nhà, anh cũng không biết em đang ở đâu, ở với ai. Em còn không thèm trả lời tin nhắn của anh!"

"Vậy anh có thể dọn tới đây."

Tôi cảm thấy gần đây anh có chút lo lắng về chuyện này, có lẽ là do mọi người hay hỏi khi nào tôi mới gả cho anh, anh thấy trong công ty tôi có nhiều chó con như vậy, hẳn là rất áp lực.


Ở chung một khoảng thời gian, tinh thần của anh đã tốt hơn, có hôm nằm trên giường, anh hỏi tôi khi nào sẽ kết hôn.

Tôi nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh: "Chế độ hôn nhân đã lỗi thời rồi, không phù hợp với xã hội hiện tại nên mới có nhiều người không muốn kết hôn nữa. Chúng ta như thế này không tốt sao? Hợp thì ở chung, không hợp thì giải tán."

Sau đó vậy mà anh lại khóc.

"Anh mặc kệ, anh không cần biết chế độ hôn nhân có lỗi thời hay không, anh chỉ muốn kết hôn thôi. Em như vậy khiến anh cảm thấy em không hề quan tâm đến anh, không thèm để ý đến cảm xúc của anh. Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau mười năm rồi, là mười năm đấy! Ở bên ngoài anh vẫn chỉ là bạn trai em, tên tiểu bạch kiểm họ Bạch kia chịu được, nhưng anh bắt đầu với em từ con số 0 mà! Đường Tâm Nhu, em đã nói anh muốn gì em cũng đều thỏa mãn, anh muốn tờ giấy đó."