Chương 9 - Lòng Tốt Thà Quăng Chó Gặm

LÒNG TỐT ĐỔI LẠI ĐƯỢC GÌ?!

Tác giả: Cổ Sắt

Tôi đã bán cơm hộp tại công trường suốt năm năm, mỗi hộp cơm chỉ có giá tám tệ và chưa bao giờ tăng giá cả.

Có một hôm bỗng người quản lý công trường đến chỗ tôi chất vấn: “Mấy năm qua cô cắn của bọn này bao nhiêu tiền? Người ta bán có năm đồng mà cô bán tận tám đồng một hộp.”

Tôi kiên nhẫn giải thích rằng: “Thịt lợn giá mười bảy tệ một cân, thịt gà giá tám tệ một cân, thịt bò giá bốn mươi tệ một cân. Mỗi hộp cơm tôi còn không kiếm nổi một tệ nữa là.”

Nhưng dù tôi đã giải thích, mấy người công nhân vẫn không tin và cho rằng tôi nói dối. Họ đã đập phá quầy của tôi, buộc tôi không buôn bán gì ở đây nữa hết, đã thế còn cướp hết cơm hộp còn sót lại, ăn nói hùng hồn rằng tôi phải “đền bù xứng đáng” cho họ.

Thế nhưng họ đâu biết rằng quầy bán cơm hộp năm tệ kia là của một người nổi tiếng trên mạng, cô ta chỉ bán mấy bữa để quay vlog rồi rời đi. 

Đến lúc nhận ra tôi đang làm điều tốt, họ mới hối hận rồi quay lại xin tôi bán tiếp, nhưng tôi không chịu, họ lại lên kế hoạch bắt cóc cuong hiep con gái tôi để trả thù.

1

Hôm nay, tôi lại dựng quầy như mọi khi. Người quản lý công trường với vẻ mặt dữ tợn đứng trước quầy, tôi đưa cho ông ta hộp cơm có thêm trứng luộc và nói: 

“Vẫn là giá tám tệ như cũ, hôm nay tôi còn cho thêm mỗi người một quả trứng nữa này.” Chưa kịp nói hết, người quản lý đã lấy hộp cơm từ tay tôi rồi ném sang bên cạnh, gương mặt ông ta hiện ra vẻ ham lam đầy đáng ghét: 

“Mỗi hộp cơm thế này cô cắn bao nhiêu tiền của bọn này? Vậy hả?”

Mấy năm nay, tôi luôn giữ các hóa đơn mua hàng ở chợ đầu mối, nghe ông ta nói vậy, tôi lấy ra xấp hóa đơn và nói: “Mọi người xem đi, tôi đều ghi lại tất cả. Thịt lợn mười bảy tệ một cân, thịt gà tám tệ một cân, thịt bò bốn mươi tệ một cân. Mỗi hộp cơm tôi không kiếm nổi một tệ.” 

Dù đã giải thích cỡ đó nhưng ai cũng nghi ngờ lời tôi nói. Một người nào đó bĩu môi: 

“Bên đường kia người ta bán cơm hộp chỉ năm tệ một hộp, thịt nhiều đến nỗi không chứa hết được. Đúng là lòng dạ đen tối, muốn kiếm tiền của những người nghèo như chúng tôi.”

Tôi vẫn đều đặn đi qua các chợ đầu mối, giá cả thịt rau tôi đều thuộc lòng. 

“Hộp cơm năm tệ mà lại chất đầy thịt thế, làm sao có người nào lại bán lỗ vốn?” 

Tôi ngập ngừng giải thích: “Tôi không biết cơm hộp năm tệ bên kia là chuyện gì, đầy đủ thiếu thốn hay mắc rẻ, nhưng tôi đã bán ở đây nhiều năm như vậy. Nếu thực sự không hợp lý, mọi người cũng đâu ăn lâu đến thế.”

Người quản lý khinh miệt đáp: 

“Bây giờ có chỗ rẻ hơn rồi, chúng tôi không cần ăn cơm của cô. Mang cái quầy của cô về quê trồng trọt đi, đừng hòng lừa tiền của chúng tôi nữa.” 

Trong lòng tôi buồn bã, dự định đẩy xe đi chỗ khác bán. Thế nhưng công nhân phía sau đã giữ xe lại, quát lên: 

“Cô đã lấy tiền của chúng tôi mà muốn đi à? Không đời nào tụi này để cô đi,cắn đẫm bọn này mà còn ra vẻ à?!” 

Bọn họ đông người, xô đẩy xe của tôi đến đổ sập, cơm hộp cũng rơi xuống đất, cũng may là chưa vương vãi khắp nơi.

Người quản lý liếc qua và nói: 

“Muốn chúng tôi tha thứ cũng được, những hộp cơm này coi như là cô bồi thường cho chúng tôi.” 

Sau đó đám công nhân xông vào như bọn cướp, quét sạch tất cả, lấy hết toàn bộ cơm hộp còn lại của tôi. Nhìn chiếc xe ba bánh bị hỏng và những hộp cơm bị họ lấy đi, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. Những người công nhân từng ngày nào còn tử tế với tôi sao giờ chỉ vì mấy hộp cơm lại quay lưng tàn nhẫn đến vậy?

Khi thấy tôi về nhà sớm, con gái tôi hỏi: “Sao hôm nay mẹ về sớm thế?” 

Câu hỏi đơn giản ấy khiến tôi bật khóc nức nở, không kìm được, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho con gái làm con cũng giận không thôi. 

“Thật quá đáng! Ở căn tin trường con, một bữa cơm ba món rau cũng đã tám tệ. Nhà mình thấy họ làm việc vất vả nên bao năm nay vẫn không tăng giá, vậy mà họ lại đối xử tệ bạc như thế. Một đám vô ơn!”

Con gái tôi đang nói thì chợt nhớ tới hộp cơm năm tệ tôi vừa nhắc tới, nó liền nói: “Mẹ, có khi đó là của một người nổi tiếng bán cơm hộp trên mạng.”