Chương 10 - Lời ước bất ngờ và sự trở lại
10
Và thế là, Phó Thừa Việt được nuôi lớn thành một “tiểu hoàng đế” chính hiệu.
Ở trường, nó dựa vào tiền nhà để kéo bè kéo cánh, bắt nạt bạn học.
Về nhà, nó sai khiến cha mẹ như người hầu, không vừa ý là chửi bới, thậm chí ra tay đánh đập.
Ba mẹ tôi chẳng những không nổi giận, ngược lại còn hả hê cho rằng con trai mình có “khí chất lãnh đạo”, mai sau sẽ làm nên chuyện.
Họ nghĩ chỉ cần có tiền là có thể mua được tất cả.
Nhưng họ quên mất, có những thứ… tiền không thể mua nổi.
Ví dụ như nhân cách. Và cách người ta được dạy dỗ nên người.
Cuộc sống của tôi và Lệ Trầm cũng bước vào một giai đoạn mới.
Chúng tôi dùng phần tiền còn lại để trả trước cho căn hộ nhỏ đầu tiên của mình.
Nhà không lớn, nhưng từng góc từng nơi đều là tâm huyết và yêu thương của hai đứa.
Chúng tôi nuôi một chú chó Golden tên là “Coca”, mỗi lần đi làm về thấy nó chạy đến vẫy đuôi, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến sạch sẽ.
Sự nghiệp của tôi cũng lên như diều gặp gió. Nhờ năng lực và thành tích, tôi được đề bạt lên vị trí trưởng phòng, dẫn dắt một đội nhóm riêng.
Lệ Trầm thì phát triển văn phòng luật của anh ấy ngày càng vững chắc, danh tiếng cũng dần lan xa trong ngành.
Chúng tôi hiếm khi nhắc lại chuyện gia đình tôi, cứ như họ chỉ là một chương đen tối trong quá khứ đã lật qua mãi mãi.
Tôi từng nghĩ, cuộc sống cứ thế yên ổn mà trôi đi.
Cho đến một ngày, năm năm sau, một cuộc điện thoại bất ngờ kéo tôi trở lại vũng bùn cũ.
Người gọi là cô ba.
Giọng bà ta không còn chua ngoa, đanh đá như trước, mà đầy hoảng loạn và nức nở.
“Tiểu Tiểu à, con về quê một chuyến đi! Em trai con… Thừa Việt… nó gây chuyện rồi!”
Tôi cúp máy, trong lòng không gợn nổi một tia cảm xúc.
Lệ Trầm đang nấu ăn trong bếp, thấy sắc mặt tôi không ổn liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Em trai em, Phó Thừa Việt, đánh người trọng thương, đang bị giam giữ.” – tôi lặp lại lời cô ba một cách lạnh lùng.
Lệ Trầm nhíu mày: “Nặng đến mức nào?”
“Nghe nói vỡ lá lách, còn đang cấp cứu. Nếu không cứu được thì bị truy tố tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.”
Lệ Trầm im lặng một lúc rồi nói:
“Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Cũng không cần phải liên quan.”
“Em biết.” – tôi gật đầu.
Bản thỏa thuận đã công chứng năm năm trước, chính là tấm khiên bảo vệ vững chắc nhất của tôi.
Giữa tôi và họ, đã không còn bất kỳ ràng buộc pháp lý hay đạo nghĩa nào.
Thế nhưng, cuộc gọi của cô ba lại như một công tắc, bất ngờ mở ra cả đống ký ức đã phủ bụi trong lòng tôi.
Tôi không kìm được mà nghĩ: tại sao Phó Thừa Việt lại đánh người?
Cuộc sống của nó những năm qua ra sao?
Sáu mươi sáu triệu tôi từng đưa cho ba mẹ, bây giờ còn bao nhiêu?
Tôi tò mò. Không phải vì quan tâm, mà vì muốn biết rốt cuộc mọi chuyện đã đi đến đâu.
Vậy nên tôi nhờ người âm thầm tìm hiểu.
Kết quả, thậm chí còn tệ hơn cả những gì tôi tưởng.
Sau khi có tiền, ba mẹ tôi hoàn toàn không biết quản lý tài chính, chỉ biết tiêu xài hoang phí.
Ba tôi đâm đầu vào cờ bạc, chưa đến hai năm đã thua sạch cả chiếc SUV, còn nợ ngập đầu.
Mẹ tôi thì bị lừa tham gia mấy trò đầu tư vớ vẩn, tiền vốn mất sạch.
Sáu mươi sáu triệu, chưa đến ba năm đã tiêu tan như mây khói.
Kinh tế gia đình tuột dốc không phanh, thậm chí còn thê thảm hơn cả trước kia.
Từ giàu sang trở lại nghèo khổ là chuyện khó hơn lên trời.
Đã quen sống trong cảnh tiêu tiền như nước, giờ bắt họ quay về cảnh nghèo túng, họ hoàn toàn không thể chịu nổi.
Thế là, họ đặt toàn bộ hy vọng lên người Phó Thừa Việt.
Họ càng chiều chuộng nó quá mức, cái gì cũng đáp ứng, chỉ mong sau này nó công thành danh toại, đưa họ trở lại thời huy hoàng.
Phó Thừa Việt lúc này đã mười ba tuổi, đúng vào độ tuổi nổi loạn nhất.
Với kiểu giáo dục méo mó từ ba mẹ, nó trở nên càng ngày càng bạo lực, ngang ngược.
Lần đánh người lần này là vì một bạn học lỡ va trúng giày thể thao bản giới hạn của nó, khiến nó thấy mất mặt. Nó liền kéo theo mấy đứa nữa chặn bạn đó trong hẻm, đánh đến mức vỡ lá lách.
Nghe đến đây, tôi chỉ thấy xót xa.
Thương cho đứa trẻ vô tội bị thương nặng, cũng thương cho chính Phó Thừa Việt.
Cuộc đời nó, ngay từ khi sinh ra, đã là một bi kịch.
Nó là sản phẩm của tư tưởng trọng nam khinh nữ, là vật hy sinh cho sự hão huyền và tham lam của ba mẹ tôi.
Kiếp trước, nó cầm dao đâm vào tôi.
Kiếp này, nó tung nắm đấm vào người khác.
Nguồn cơn, chưa bao giờ thay đổi.
Vài ngày sau, ba mẹ tôi cuối cùng cũng gọi điện tới.
Là số lạ, nhưng vừa nghe giọng, tôi đã nhận ra là ba tôi.
Giọng ông khàn đặc, yếu ớt, đầy tuyệt vọng.
“Tiểu Tiểu… ba xin con… cứu lấy em con với…”