Chương 8 - Lời Thì Thầm Của Ký Ức
Nghe vậy, Giang Hàn Sinh xoay người, khụy xuống trước mặt con trai.
Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Giang Thần, ánh mắt dịu dàng.
“Đúng vậy.”
“Bây giờ mẹ đang ở trong phòng, lát nữa nếu Thần Thần ngoan ngoãn xin lỗi mẹ, mẹ sẽ không giận đâu.”
Giang Thần phấn khích gật đầu, lập tức chạy về phía trước.
Còn tôi đứng phía sau, lòng trào dâng đầy mâu thuẫn.
Đồ khốn Giang Hàn Sinh, mấy lời như vậy cũng dám mở miệng nói ra.
Giang Thần chạy rất nhanh.
Nó nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, gương mặt vì phấn khích mà đỏ bừng.
Cạch một tiếng.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Ánh nắng ấm áp từ ban công chiếu rọi vào.
Bước chân Giang Thần dần chậm lại.
Nó như sợ làm mẹ giật mình, lặng lẽ rón rén bước vào.
Giang Hàn Sinh cũng theo sát sau lưng.
Anh đứng nơi cửa, tuy miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại đầy cứng đờ.
Nhưng tôi chẳng rảnh để để ý đến anh.
Tôi chỉ nhìn Giang Thần, lòng rối bời.
“Mẹ…”
Giang Thần khẽ gọi một tiếng, không có ai đáp lại.
Nó mím môi, cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau.
“Mẹ đừng giận con…”
“Con… con thật sự không thích dì Trần đâu… tất cả là ba bảo con làm vậy.”
“Ba nói, chỉ cần con làm như thế… mẹ sẽ quay lại ở bên con.”
Giọng Giang Thần nhỏ như muỗi, mang theo chút hối hận.
Thấy tôi vẫn chưa trả lời, nó bắt đầu cuống lên.
“Mẹ của con chỉ có một mình mẹ thôi! Dì Trần ấy, con không cho bà ta đụng vào người đâu! Con đã cào bà ấy sưng cả tay rồi!”
“Con…”
Giang Thần nghẹn lời, nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.
“Tại sao… mẹ không chịu nói chuyện với con…”
Trái tim tôi như bị ai đó dẫm lên, đau buốt và se thắt.
Tôi muốn chạy đến ôm lấy con…
Nhưng rồi lại chợt nhớ ra — tôi đã là một linh hồn lang thang.
Khoảnh khắc ngón tay tôi xuyên qua bờ vai nhỏ bé của con, Giang Hàn Sinh mỉm cười bước lên.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Thần.
“Thần Thần, mẹ hơi mệt rồi.”
“Để lần sau đến gặp mẹ nhé, được không?”
Nghe vậy, Giang Thần dụi mắt, khẽ gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Hàn Sinh, từng bước, từng bước quay đầu lưu luyến rời khỏi.
Tiễn Giang Thần đi, Giang Hàn Sinh ngồi xuống bên giường.
Dường như anh hoàn toàn không quan tâm đến mùi xác chết đang thối rữa.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
“Được rồi… Thần Thần cũng đã gặp em rồi…”
Anh lẩm bẩm như tự nói với chính mình, rồi chậm rãi đứng dậy.
Đi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn xa xăm.
“Nếu… anh đến bên em, em có bằng lòng không?”
“Có lẽ là không, nhỉ?”
Giang Hàn Sinh bật cười, chua xót.
Một cơn gió thoảng qua thổi tung mái tóc bên tai anh.
Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra điều không đúng ở Giang Hàn Sinh.
Anh muốn tự sát.
11
Ngọn lửa dữ dội trong chớp mắt đã nuốt trọn Giang gia.
Bên ngoài là tiếng còi inh ỏi của xe cứu hỏa.
Không biết có phải Giang Hàn Sinh đã tính đến bước này từ trước, hay là ông trời cũng cho rằng anh ta đáng chết.
Biển lửa cuồn cuộn không thể kiềm chế nữa rồi.
Trong ngọn lửa bừng bừng, Giang Hàn Sinh ngồi trên giường, ôm chặt thi thể tôi vào lòng.
Dưới ánh lửa hừng hực, thần sắc anh dịu dàng mà sinh động lạ thường.
“Lục Phàm, em yên tâm.”
“Anh không ngốc đến mức đó, Giang gia mà em phải đánh đổi cả mạng sống để giữ lấy… sao anh có thể nói không cần là không cần?”
“Mọi việc anh đã sắp xếp xong cả rồi, sau này tất cả đều là của Giang Thần, không ai dám động vào.”
“Còn mẹ anh và Trần Miễu Miễu…”
Bàn tay Giang Hàn Sinh siết chặt hơn, ôm tôi sát vào lòng hơn nữa.
Anh khó nhọc chui rúc trong vòng tay lạnh lẽo của tôi.
“Cả đời này… họ sẽ phải ngồi tù.”
“Em không muốn gặp anh cũng được… ghét anh cũng không sao…”
“Anh sẽ không đi tìm em nữa… chỉ là… chỉ là… muốn ôm em lần cuối.”
Ngọn lửa ngày càng áp sát khuôn mặt anh.
Giang Hàn Sinh hơi nhíu mày, rồi lại từ từ buông lỏng, chấp nhận.
“Đau quá… Lục Phàm.”
“Em có thể… có thể…”
Nước mắt trào ra từ khoé mắt anh, lặng lẽ chảy xuống cổ rồi tan biến.
Giang Hàn Sinh bật khóc.
Anh vùi đầu vào cổ tôi, tay siết lấy bả vai tôi như muốn hòa làm một.
Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
Tôi đã có thể rời khỏi bên anh.
Tôi nhìn bóng lưng đang khuất dần trong biển lửa, lòng bình lặng đến lạ.
Chỉ thấy — vừa đáng thương, vừa buồn cười.
Tôi và Giang Hàn Sinh… duyên phận đến đây là hết.
Dù có kiếp sau.
Dù không có những sai lầm, những toan tính, và lầm lỡ này.
Tôi cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh nữa.
Hết_