Chương 2 - Lời Nhắn Chưa Gửi
4.
Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn không về nhà suốt cả đêm, cũng không nhắn cho tôi lấy một câu.
Vết thương ở khuỷu tay sau một đêm sưng tấy đỏ rực, trông đến rợn người.
Tôi tự cười giễu mình, rồi tự lái xe đến bệnh viện.
Tại sảnh bệnh viện, tôi cầm thuốc bước ra thì bất ngờ có người gọi lại:
“Chị dâu? Sao chị ở đây? Bị bệnh à?”
Là Hà Vũ, em họ của Cận Ngôn, bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện này.
“Sao anh tôi không đi cùng chị vậy?”
Tôi vừa định bịa đại vài câu thì ánh mắt lại bất ngờ bị hai bóng người quen thuộc phía trước hút lấy.
Cận Ngôn nhíu mày nhìn tờ kết quả trên tay, một tay đỡ eo Thư Du Du, dù có chút sốt ruột nhưng ánh mắt nhìn cô lại đầy quan tâm…
Bên cạnh, Thư Du Du nép sát bên người đàn ông, dáng vẻ dịu dàng dựa dẫm như chim nhỏ bên cạnh anh , ánh mắt nhìn Cận Ngôn chan chứa yêu thương, chẳng khác nào một cặp tình nhân quấn quýt.
“Má ơi!” – Hà Vũ nhìn theo ánh mắt tôi rồi bật thốt lên, nhưng nhanh chóng nhận ra không ổn, liền cười gượng chữa cháy:
“Ha ha, chị dâu, chắc chắn là hiểu nhầm thôi.”
Phía trước, dường như Cận Ngôn cảm nhận được điều gì, ngoảnh đầu nhìn về phía tôi.
Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, sắc mặt Cận Ngôn khẽ thay đổi, bước nhanh về phía tôi.
Ánh mắt anh rơi vào khuỷu tay tôi đang băng bó, lập tức lộ rõ vẻ xót xa:
“Sao lại bị thương thế này? Vợ à, có đau không?”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Đi, chúng ta về nhà.”
Đúng lúc đó, giọng nói mềm mại của Thư Du Du vang lên phía sau lưng anh:
“A Ngôn, chân em vẫn còn đau, anh có thể đưa em về nhà không?”
Cô ta nhìn thẳng vào tôi, cười một cách vô tội:
“Vãn Vãn chắc sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Tôi cười nhạt, mạnh tay hất tay Cận Ngôn ra:
“Tổng giám đốc Cận tốt bụng thì tốt cho trót đi?”
“Cô không biết tự bắt taxi à? Không có tay sao?”
Cận Ngôn quay phắt lại, bực bội quát vào mặt cô ta:
“A Ngôn, em…”
Thư Du Du đứng chết trân tại chỗ, mắt đỏ hoe.
Cận Ngôn quay đi không đành lòng, liếc sang Hà Vũ – người vẫn đang đứng xem kịch vui:
“Em tan ca thì đưa cô ấy về.”
Nói xong, mặc kệ tôi giãy giụa, anh bế bổng tôi lên, bước nhanh ra cửa nhét tôi vào xe.
Trên đường về, Cận Ngôn vừa quan sát sắc mặt tôi vừa nhẹ nhàng dỗ dành:
“Vợ à, em đừng giận. Dù sao Thư Du Du cũng từng ở bên anh mấy năm, anh đâu thể thấy cô ấy gặp chuyện mà làm ngơ được?”
“Em yên tâm, anh không đời nào quay lại với cô ta. Với những việc cô ta từng làm, anh chưa xử lý cô ta đã là nhân nhượng lắm rồi.”
Càng nói đến cuối, giọng anh càng nghiến chặt.
Lúc ấy, màn hình điện thoại tôi bỗng sáng lên — là tin nhắn từ phòng trợ lý gửi đến:
Tổng giám đốc Cận vừa nhận một trợ lý mới tên là Thư Du Du.
5.
Tại sao lại để Thư Du Du làm trợ lý của anh?
Tôi cứ nghĩ Cận Ngôn sẽ cho tôi một lời giải thích.
Nhưng anh chẳng nói gì, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Cuối tuần, chúng tôi đi xem phim cùng nhau, nhưng suốt buổi anh chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, khoé môi thấp thoáng nụ cười, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn ghế — hành động mỗi khi anh thoải mái, vui vẻ.
“A Ngôn.”
Tôi vỗ vai anh.
Anh luống cuống bấm nhầm vào tin nhắn thoại.
Qua loa điện thoại, giọng một cô gái vang lên, méo mó vì tín hiệu:
“A Ngôn, em không biết tính mấy số liệu này, anh giúp em với nhé~”
Anh vội vã tắt màn hình, mặt đầy vẻ khinh thường:
“Trợ lý mới, chẳng hiểu phòng nhân sự nghĩ gì mà tuyển người, đúng là vô dụng.”
Nhưng nếu anh chịu soi gương, chắc sẽ phát hiện khoé miệng mình đang cong lên.
Đây chẳng phải là lần đầu.
Dạo gần đây, Cận Ngôn thường xuyên nhận cuộc gọi lúc nửa đêm.
“Có chút việc công ty, anh ra ngoài giải quyết.”
Thấy tôi bị đánh thức, anh sẽ hôn nhẹ lên mặt tôi, rồi vội thay đồ rời đi, đóng cửa phòng khẽ vang lên, căn phòng lại trở nên yên ắng.
Nhưng tôi rõ ràng nghe thấy bên đầu dây kia là giọng phụ nữ quen thuộc, đang khóc nức nở.
Sáng hôm sau, áo khoác của Cận Ngôn phảng phất mùi nước hoa nhài – mùi hương tôi chưa bao giờ dùng đến.
Xem phim xong, trên đường về, tôi cứ nhìn chằm chằm vào món đồ treo mới trên xe — một con gấu bông màu hồng.
Trước đó, xe của Cận Ngôn vẫn treo bùa bình an tôi đã quỳ ba ngày ở chùa Linh Phong xin cho anh, lúc anh vì uống rượu để ký hợp đồng mà nhập ICU.
Vậy mà giờ bị thay bằng một con gấu nhồi bông hồng lòe loẹt.