Chương 8 - Lời Nguyền Của Những Đứa Con
Thi thể chị cả được dì Vương và vài người tốt bụng khác cải táng tử tế.
Còn chị hai, dì tìm thấy một mảnh khăn quấn em bé cũ trong nhà tôi, liền lập một tấm bia tưởng niệm bằng chính mảnh vải đó.
Ban đầu, Lý Yến Phương bị tuyên án tử hình, nhưng do thời điểm giết Dương Siêu là lúc phát bệnh tâm thần, tòa án chỉ có thể phán vô tội và bắt buộc đưa vào viện tâm thần.
Còn tôi, dưới sự yêu thương của ba mẹ mới, lớn lên khỏe mạnh, lần đầu trong đời cảm nhận được cái gọi là “ấm áp gia đình”.
An yên sống đến 18 tuổi, sau kỳ thi đại học, tôi chọn đăng ký vào một trường sư phạm ở ngay trong thành phố.
Ba mẹ có hơi khó hiểu, với điểm số của tôi, hoàn toàn có thể thi vào trường danh tiếng hơn.
Tôi ôm lấy họ, ngọt ngào nói:
“Con là ‘bé bám mẹ’ mà, sao nỡ xa ba mẹ được chứ!”
2
Tốt nghiệp đại học, tôi thuận lợi thi đậu biên chế giáo viên tại một trường cấp ba trong tỉnh.
Mọi thứ dần ổn định, tôi quyết định đến thăm Lý Yến Phương — tại bệnh viện tâm thần.
Bà ta đã già.
Ngồi đối diện tôi, mái tóc hoa râm, dù chưa đến 50 tuổi.
Tôi bình thản mở lời, kể cho bà ta nghe về cuộc đời tôi:
“Mẹ yên tâm nhé, ba mẹ nuôi của con rất tốt với con. Dù con không phải con ruột, nhưng họ còn yêu thương con hơn cả ba mẹ ruột.”
“Con có phòng riêng, giường nhỏ màu hồng, chăn cũng vừa nhẹ vừa ấm. Con không còn phải lo không có cơm ăn, không có áo mặc, càng không phải sống trong chuồng gà nữa rồi…”
“Kiếp này con đã lớn thật rồi, đi học mầm non, tiểu học, trung học, thi đậu đại học, làm quen với bạn bè khắp nơi… Cuộc sống của con không còn bị nhốt trong cái sân nhỏ đó nữa.”
“À đúng rồi, mẹ còn nhớ ba không? Ông ta chết lúc vẫn không thể tin được là mẹ giết ông ta. Gần đây nhà bị giải tỏa, mộ ông ta bị xe công trình cày nát, xác cũng không gom lại đủ nữa.”
“Có phải là quả báo không mẹ? Kiếp trước, mẹ và ba đào mộ con. Kiếp này, con tận mắt thấy người ta đào mộ ba.”
Nói đến đây, tôi bật cười.
Ngẩng đầu lên lại thấy — ánh mắt đục ngầu của Lý Yến Phương chợt có tiêu cự.
Tôi nhìn thấy trong đó là sự sợ hãi.
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc là ai?”
Tôi mỉm cười:
“Mẹ à, con là Mẫn Mẫn đây — đứa con gái bị mẹ khâu miệng, đánh đập, cuối cùng tra tấn đến chết — Dương Mẫn.”
Tôi biết… Lý Yến Phương cũng đã tỉnh lại rồi.
“Con tiện nhân dai như đỉa này! Mày hại tao ngồi tù bảy năm, giờ còn hại cả nhà tao thành ra thế này! Tao phải giết mày!”
Bà ta lao về phía tôi như phát điên.
Mà tôi — vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.
Ngay khi tay bà ta chạm vào tay áo tôi, nhân viên y tế lập tức xông vào, khống chế bà ta đè xuống đất.
Bị ấn chặt dưới sàn, bà ta vẫn giãy dụa, dùng ánh mắt căm thù nhìn tôi:
“Dương Mẫn! Tao không buông tha cho mày đâu!”
Tôi phủi nhẹ chỗ bị bà ta chạm vào, buồn bã nói:
“Mẹ à, xem ra bệnh của mẹ lại nặng hơn rồi… Sau này cứ yên tâm ở lại đây nhé.”
Tôi liếc mắt ra hiệu với bác sĩ, họ lập tức hiểu ý, kéo Lý Yến Phương về khu điều trị.
Bà ta vùng vẫy, gào thét điên cuồng:
“Các người bắt tôi làm gì! Đi bắt con yêu quái kia kìa!”
“Chồng tôi không phải tôi giết! Tôi cũng không điên! Mọi chuyện đều là con nha đầu đó làm!”
Nhân viên y tế gật đầu liên tục: “Vâng vâng, chúng tôi biết mà.”
Tôi quay người rời đi.
Mẹ yêu quý à, kiếp này mẹ cứ sống mãi trong bệnh viện tâm thần nhé.
Còn tôi — Dương Mẫn, sẽ sống thật hạnh phúc.
Tôi có ba mẹ yêu thương, có công việc ổn định.
Tương lai tôi nhất định sẽ gặp được một người thật lòng yêu tôi, chăm sóc tôi.
Tôi sẽ có một cuộc đời hoàn toàn mới.