Chương 6 - Lời Nguyền Của Những Đứa Con

Quay lại chương 1 :

Thấy bà đồng linh nghiệm như vậy, Dương Siêu cũng bất chấp cơn đau, gắng sức ngồi dậy, nói:

“Đúng đúng đúng! Chỉ cần tôi được trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!”

Thầy Mã nhìn hắn một cái, nói:

“Mỗi linh hồn trẻ sơ sinh đều phải đợi hàng chục năm mới có được cơ hội đầu thai. Các người lại ngang nhiên chặt đứt con đường đó, sao có thể không sinh oán khí?”

“Cách giải quyết cũng đơn giản thôi — phải thành tâm sám hối, thừa nhận lỗi lầm với các cô bé ấy.”

Lúc kể chuyện, Lý Yến Phương đã không nói thật, giấu nhẹm nguyên nhân cái chết của hai người chị tôi.

Giờ nghe được lời này, hai vợ chồng lập tức phục sát đất, răm rắp tin theo.

Nhưng chưa kịp thở phào, câu nói kế tiếp của bà đồng khiến họ như rơi vào hầm băng:

“Vay bao nhiêu, phải trả bấy nhiêu. Ngày trước các bé phải chịu nỗi đau gì, thì các người cũng phải trải qua nỗi đau tương xứng.”

“Cái oán khí này lớn lắm rồi, nếu không nhanh chóng hành động, e rằng chẳng mấy chốc cả nhà sẽ phải chết bất đắc kỳ tử.”

Dương Siêu nghe đến đó, mở trừng mắt hét lớn:

“Nhưng thầy ơi! Chúng tôi mời thầy đến là để cứu mạng mà! Sao thầy lại mở miệng là đòi lấy mạng tôi thế…?”

Bà đồng tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

“Đừng quên, vợ anh còn đang mang một đứa nữa trong bụng.”

Phần còn lại bà không nói ra, nhưng cả Dương Siêu và Lý Yến Phương đều hiểu rõ.

Giữ mạng mình, hay giữ mạng đứa con trai trong bụng?

Phải chọn đi.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn để ủ.ng hộ tác giả !

10

“Thầy à, thầy cứ nói phải làm gì đi, vì con trai tôi, cái mạng này tôi cũng không tiếc!”

Dương Siêu vẻ mặt đầy chính khí, trông chẳng khác gì một người cha vĩ đại sẵn sàng hy sinh tất cả.

Nếu như tôi chưa từng chứng kiến bộ mặt thật của hắn, có lẽ tôi cũng suýt tin.

“Bảo vợ anh đi đun một nồi dầu sôi ngay bây giờ.”

Bà thầy Mã ngồi xuống cạnh giường Dương Siêu, dặn dò bằng giọng lạnh lẽo.

Liên quan đến mạng sống của con trai, Lý Yến Phương không dám chậm trễ.

Bà ta lập tức nhóm bếp, đổ gần như hết cả thùng dầu ăn lên chảo.

Nửa tiếng sau, dầu trong chảo sôi sùng sục, cuộn lên từng làn khói trắng.

Nằm trong bụng bà ta, tôi cũng cảm nhận rõ ràng hơi nóng hầm hập bốc lên.

Lần này, đã đến lúc để Dương Siêu nếm trải cảm giác bị đổ dầu sôi vào miệng — nỗi đau mà tôi từng chịu đựng trong kiếp trước.

Bà thầy Mã dẫn Dương Siêu lê bước vào bếp, tấm tắc khen ngợi: “Không tồi, độ nóng vừa khéo.”

Nhìn nồi dầu sôi sục trước mắt, hai chân Dương Siêu bắt đầu run lên bần bật.

“Th… Thầy… thầy định làm gì vậy ạ?”

Bà ta không trả lời hắn, mà quay sang nói với Lý Yến Phương:

“Nếu cô còn muốn giữ mạng cho đứa con trai, thì đổ nồi dầu này vào miệng chồng cô đi.”

“Vừa có thể hóa giải oán khí của linh nhi, vừa có thể trục ra thứ đang lớn lên trong bụng anh ta.”

Lý Yến Phương thoáng do dự, nhưng khi nghe nhắc đến “con trai”, ánh mắt bà ta dần lạnh lẽo trở lại.

Bà ta cầm lấy cái vá, múc một vá đầy dầu sôi, tay run rẩy tiến lại gần Dương Siêu.

Thấy bụng bầu của vợ, Dương Siêu cắn răng một cái, vậy mà lại… ngoan ngoãn há miệng.

Cứ thế, để mặc bà ta đổ cả vá dầu đang sôi ngùn ngụt vào miệng mình.

Dầu mới vào được nửa vá, toàn thân Dương Siêu đã co giật dữ dội không kiểm soát.

Mùi thịt cháy xộc thẳng vào mũi, trong miệng hắn còn bốc lên từng làn khói trắng mờ mịt.

Hắn ôm chặt lấy miệng, ngã vật xuống đất, chỉ còn thoi thóp.

Lý Yến Phương sợ đến mức bật khóc, hỏi trong cơn hoảng loạn:

“Thầy ơi, chồng tôi thành thế này rồi, nếu tiếp tục có khi mất mạng thật đấy… thầy có thể dừng lại không…”

Bà thầy Mã liếc xéo bà ta một cái, gằn giọng:

“Cô muốn giữ chồng hay giữ con? Ngày đó ra tay giết con gái, cô có từng do dự không? Tiếp tục đi!”

Lúc này, Dương Siêu đã không thể nói thành lời, miệng phồng lên đầy những vết bỏng rộp, máu lẫn nước mủ tuôn ra từ khóe môi.

Lý Yến Phương cắn răng, lại múc thêm một vá dầu khác, vừa khóc vừa quỳ xuống, dùng tay bóp miệng chồng, không hề do dự mà tiếp tục đổ dầu vào.

“Chồng ơi, anh ráng chịu một chút… Tất cả là vì con của chúng ta mà…”

Bà ta nói thế, nhưng tay không hề ngừng.

Liên tiếp bốn, năm vá dầu được đổ vào.

Đến khi Dương Siêu chỉ còn thở ra mà không còn hít vào được nữa —

Lúc đó, bà thầy Mã mới khoát tay hô ngừng lại.

11

“Thầy ơi, oán khí của hai đứa con gái đã được hóa giải chưa?”

Bà thầy Mã nở một nụ cười quái dị, nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Yến Phương lập tức cảm thấy có gì đó không ổn — nụ cười kia vừa xa lạ vừa… quen thuộc đến rợn người.

Bà ta hoảng hốt trợn to mắt, môi run rẩy mở lời:

“Ngươi… ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Bà thầy Mã” phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng điên dại.

Thực ra, ngay từ trước khi bà ta xuất hiện, tôi đã dùng oán khí chiếm lấy thân thể này rồi.

Mọi lời nói, hành động của “thầy Mã” — đều do tôi điều khiển.

Tôi không ngờ Dương Siêu và Lý Yến Phương lại có thể vì đứa con trai mà hy sinh đến mức này.