Chương 4 - Lời Nguyền Của Người Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của Nguyên Nguyên, cùng bàn tay bé nhỏ vẫn đang ôm chặt lấy chân bố.

Sắc giận trên mặt Lâm Nghiệp dần tan, thay vào đó là sự hoang mang và ngờ vực.

Anh nhìn tôi, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng vẫn còn đầy nghi ngờ: “… Em nói thật sao? Em thật sự… đã nói với chị như thế à?”

Cũng phải thôi, khó trách anh không tin.

Bởi ở kiếp trước, trước mặt chị và cái gọi là tình thân, tôi gần như chẳng có giới hạn nào cả.

Vì để chiều lòng chị, tôi đã vô số lần khiến chồng và con phải chịu thiệt thòi.

Trong lòng anh, tôi đã sớm trở thành người phụ nữ luôn đặt nhà mẹ đẻ lên trên cả chồng con — một “nô lệ vì chị gái”.

“Là thật.” — tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không trốn tránh — Lâm Nghiệp, trước đây là em sai, em đã bỏ bê anh và con, chỉ lo cho chị. Nhưng từ nay sẽ không như thế nữa.”

Tôi cúi đầu, nhìn con trai đang nép vào bố, giọng tôi mềm lại, chân thành: “Đây là nhà của chúng ta. Anh là chồng em, Nguyên Nguyên là con em, hai người mới là điều em phải trân quý nhất. Em sẽ không bao giờ làm gì tổn thương gia đình này, hay khiến hai người đau lòng nữa.”

Nói rồi, tôi khom người, định ôm con.

Thằng bé do dự một lát, nhìn bố, lại nhìn tôi, rồi từ từ buông tay đang ôm chân bố ra, rụt rè để tôi bế lên.

Cơ thể nhỏ bé, ấm áp, mang theo mùi sữa dịu nhẹ, vừa chạm vào lòng tôi, nước mắt tôi — kìm nén bấy lâu — rốt cuộc cũng rơi xuống, ướt cả vai áo con.

Nguyên Nguyên giơ bàn tay nhỏ xíu, vụng về lau mặt tôi, khẽ nói: “Mẹ, đừng khóc.”

Chỉ một tiếng “mẹ” thôi, đã khiến toàn bộ phòng tuyến trong tôi sụp đổ.

Tôi ôm chặt lấy con, không nói nên lời.

Lâm Nghiệp đứng bên cạnh, nhìn hai mẹ con, khuôn mặt căng cứng cuối cùng cũng dịu lại.

Anh mím môi, định nói gì đó, rồi chỉ thở dài, bước đến, dang tay ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng.

Dù cánh tay anh vẫn còn hơi cứng, nhưng cái ôm xa lạ mà quen thuộc ấy, khiến tôi thấy yên lòng chưa từng có.

Tôi hiểu, việc lấy lại niềm tin cần thời gian.

Tôi từng khiến họ tổn thương, và không một lời hứa nào có thể bù đắp điều đó ngay lập tức.

Ít nhất thì, tôi đã bước được bước đầu tiên để quay về.

Ngôi nhà này, con thuyền nhỏ chao đảo giữa giông bão, cuối cùng cũng được tôi vụng về kéo lại một chút phương hướng.

Thế nhưng, tôi cũng rất rõ — cơn bão trong bệnh viện đó, sẽ không vì tôi từ chối mà yên ổn kết thúc.

Nó đang tích tụ, và rất nhanh thôi, sẽ cuốn đến bằng một cách khác.

Chương 4

Hai ngày tiếp theo yên ả đến mức có chút kỳ lạ.

Tôi cố ý giảm số lần đến bệnh viện, mỗi ngày chỉ gọi điện hỏi thăm, lấy cớ chăm Nguyên Nguyên và bận việc nhà.

Người nghe máy chủ yếu là Kỷ Đức Lương, giọng anh ta nghe càng mệt mỏi, càng u sầu, luôn thở dài nói tình hình của Thanh Bình không ổn định, tâm trạng cũng rất tệ, nhưng tuyệt nhiên không nhắc lại yêu cầu hôm đó.

Tôi biết, đây chưa phải là kết thúc — chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.

Tôi dồn toàn bộ sự chú ý vào việc chăm sóc gia đình.

Tôi nấu những món mà Lâm Nghiệp và Nguyên Nguyên thích, kiên nhẫn chơi với con những trò trước đây tôi từng cho là trẻ con, dọn dẹp nhà cửa sạch bóng như mới.

Lâm Nghiệp tuy vẫn không nói nhiều, nhưng sắc mặt đã bớt âm trầm, buổi tối thậm chí còn chủ động kể tôi nghe chuyện ở cơ quan.

Hạnh phúc giản dị và vụn vặt ấy, như làn nước dịu dàng, dần dần thấm vào trái tim tôi đã từng khô cạn, rạn nứt sau kiếp trước.

Tôi gần như tham lam mong rằng những ngày thế này có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng điều phải đến, cuối cùng vẫn đến.

Chiều ngày thứ ba, tôi vừa đón Nguyên Nguyên từ mẫu giáo về, đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, thì có tiếng gõ cửa.

Không phải kiểu gõ quen thuộc, mà là tiếng “bộp bộp” có phần gấp gáp và thiếu kiên nhẫn.

Trái tim tôi chùng xuống.

Tôi lau tay, đi ra mở cửa.

Người đứng ngoài là mẹ tôi.

Bà mặc một chiếc áo khoác xanh sẫm hơi cũ, tóc hơi rối, gương mặt mang theo sự mỏi mệt của hành trình xa xôi, nhưng nhiều hơn vẫn là cơn giận dữ không thể kìm nén.

Ánh mắt bà như hai mũi dùi nhọn, găm thẳng vào mặt tôi.

“Mẹ? Sao mẹ đến mà không báo trước một tiếng…” — tôi né người, mời bà vào nhà.

Mẹ tôi không để ý đến lời tôi, bước thẳng vào phòng khách, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng.

Nguyên Nguyên rụt rè gọi một tiếng “bà ngoại”, bà chỉ “ừ” một tiếng trong mũi, coi như đáp lời.

“Thanh Hòa,” — bà quay người lại, đối diện tôi, đi thẳng vào vấn đề, giọng lạnh và cứng như đá — “Chị mày nằm trong bệnh viện, chỉ còn thoi thóp thở. Trong lòng chỉ nghĩ đến hai đứa nhỏ. Chị mày nhờ mày giúp chút chuyện vậy mà mày nỡ lòng nào từ chối thẳng thừng?! Mày còn là người không? Có còn lương tâm không?!”

Những lời chất vấn dồn dập, giọng điệu và sắc mặt ấy, giống hệt như kiếp trước.

Cứ như thể điều tôi từ chối không phải là một yêu cầu vô lý đến mức phi lý, mà là tôi đang chặn đường sống của hai đứa nhỏ.

Xem ra, Thanh Bình hoặc Kỷ Đức Lương, cuối cùng vẫn mang chuyện đi nói với bà.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Mẹ, mẹ ngồi xuống uống chút nước đã. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu…”

“Không như mẹ nghĩ?”

Giọng mẹ tôi lập tức cao vút, ngón tay gần như chọc vào mũi tôi: “Thế thì như nào?! Thanh Bình là chị ruột mày! Giờ nó sắp chết rồi! Hai đứa con nó còn nhỏ như vậy, trẻ không mẹ như cỏ dại! Mày là dì tụi nó, chìa tay giúp một chút thì đã sao? Gả qua đó thì sao? Làm như mày bị đẩy xuống hố lửa ấy! Đó là giúp chị mày, là tích đức đó biết không?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)