Chương 3 - Lời Hứa Từ Một Người Đàn Ông Câm Lặng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 3

Tim tôi lập tức thắt lại, buột miệng chửi: “Nói bậy gì đấy! Tôi lấy đồ của cô ta hồi nào chứ?”

Tôi lao ra khỏi cửa, thấy bên ngoài đại viện đã vây đầy người.

Tô Yên Yên mặc váy dài màu nhạt, gương mặt tái nhợt, trông yếu đuối đến đáng thương.

Vừa thấy tôi, mắt cô ta đỏ lên, lập tức quỳ xuống:

“Cô Giang, xin cô hãy trả lại những món đồ mà Cảnh Xuyên đã tặng cô.”

Tôi cau mày: “Tôi khi nào lấy đồ của anh ta mà không trả?”

Cô ta vừa lau nước mắt vừa liệt kê từng món: “Ba tháng trước, anh ấy tặng cô một sợi dây chuyền kim cương. Năm tháng trước là chiếc áo khoác bản giới hạn…”

Cô ta kể từng món, lôi hết tất cả quà tôi từng nhận ra — trang sức, túi xách, quần áo — thậm chí còn nắm rõ cả giá tiền.

“Nay cô không cưới nữa, chẳng phải nên trả lại sao? Người không lấy, chẳng lẽ đồ cũng mang hết đi?”

Tôi thấy buồn cười đến cực điểm: “Tặng quà là tình nguyện. Tôi cũng tặng lại không ít, sao cô không kể?”

Tô Yên Yên cười nhạt: “Vậy cô kể đi, cô tặng gì nào? Có ghi sổ không? Đưa ra so xem?”

Tôi mím môi không đáp.

Bao năm nay, tôi tặng anh ta không ít thứ — chiếc đồng hồ tôi nhờ người mua tận nước

ngoài khi anh thăng chức, bùa bình an tôi cầu được khi anh bị thương, bộ sơ cứu tôi chuẩn bị mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ… Thứ nào không phải là tấm lòng?

Mấy chuyện tình nghĩa mà cũng ghi sổ, tính từng món, thì còn ai dám làm bạn? Về sau ra đường, cúi đầu còn không kịp!

Thế mà giờ, lại bị cô ta mang ra làm cái cớ để công kích tôi.

Thấy tôi im lặng, khóe môi Tô Yên Yên nhếch lên: “Không nói được nữa chứ gì? Cô Giang

thật giỏi, hủy hôn rồi mà vẫn không chịu buông. Nếu ai cũng như cô, nuôi con gái chẳng cần làm gì, chỉ cần nhận quà là phát tài!”

Lời vừa dứt, đám đông liền xôn xao.

“Thế khác gì lừa cưới!” “Bảo sao đội trưởng Lục không cần cô ta! Chưa gả đã hoang phí thế này, sính lễ không biết đòi bao nhiêu!” “Phải đó, ai dám lấy loại phụ nữ như vậy!”

Người ta càng nói càng hăng, có kẻ hét lên: “Giúp đội trưởng Lục lấy lại đồ đi!”

Cả đám người lao tới. Lính cần vụ nhà tôi cố ngăn cản nhưng không nổi.

Tôi bị xô ngã xuống đất, có người thô bạo giật lấy khuyên tai, tai trái đau nhói, máu bắt đầu chảy.

“Tiểu thư!” Lính cần vụ muốn tới đỡ tôi dậy nhưng bị đám đông ngăn lại.

“Dừng tay hết cho tôi!”

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, đám đông lập tức bị tách ra.

Một chiếc áo khoác quân phục lạnh lẽo phủ lên người tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Cảnh Xuyên đang đứng trước mặt, mắt anh phản chiếu dáng vẻ thảm hại của tôi.

Bản năng khiến tôi siết chặt nắm tay, không muốn anh thấy bộ dạng này — tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, tai chảy máu, trông như vừa chui ra từ bùn đất.

Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ xót xa, sau đó quay sang nhìn đám người gây rối, giọng lạnh lùng: “Ai cho các người làm loạn ở đây? Tất cả mang đi hết!”

Anh đưa tay ra định đỡ tôi dậy: “Chi Chi, xin lỗi… anh đến muộn.”

Tôi khẽ né tránh, rút tay về. Anh đứng sững lại, không nói nên lời.

Chưa kịp lên tiếng lần nữa, Tô Yên Yên đã chạy tới, vừa khóc vừa nói: “Cảnh Xuyên, đều

tại em cả… Em chỉ muốn khuyên chị đừng căng thẳng quá, ai ngờ chị không chịu trả, còn mắng mọi người xen vào chuyện người khác…”

“Mọi người cũng chỉ là quá xúc động mới thành ra thế… Đều tại em nhiều chuyện, nếu em không đến, đã chẳng ra nông nỗi này…”

Sắc mặt Lục Cảnh Xuyên dịu lại, siết chặt tay cô ta: “Không trách em, em cũng chỉ vì lo cho anh.”

Anh quay sang tôi, giọng ngập ngừng nhưng vẫn lạnh lẽo: “Chi Chi, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Mấy món đồ kia… nếu em muốn trả lại…”

“Ngày mai tôi trả.” Tôi cắt ngang lời anh.

Anh khựng lại: “Anh không có ý đó…”

“Tôi không cần biết.” Tôi lại cắt lời, trong lòng chút luyến tiếc cuối cùng cũng tan biến, chỉ còn thấy ghê tởm.

Anh rõ ràng không ngờ tôi lại dứt khoát như vậy, vội vàng nói: “Anh không bắt em phải trả lại! Anh chỉ là…”

“Mời về cho.” Tôi ngắt lời lần nữa, quay người bước vào nhà.

Lục Cảnh Xuyên thở dài: “Anh sẽ để đồ trong phòng ngủ chính, em lúc nào muốn cũng có thể về lấy.”

“Khi nào em nghĩ thông rồi, cứ đến tìm anh.”

Anh nói chắc như đinh đóng cột, như thể nắm chắc tôi sẽ quay lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)