Chương 8 - Lời Hứa Khi Yêu
8
“Anh nghĩ anh là cái thá gì! Không có tiền thì tôi thèm để ý đến anh chắc? Vài năm nữa già khú, còn dám động tay động chân với tôi. Phì!”
“Điền Uyển Nhiên, nếu không phải em giả say rồi chui vào phòng cởi đồ, tôi đã có vợ có nhà, sao lại dính vào em? Sao? Làm gái rồi còn chê khách? Cho tiền là lên, bày đặt thanh cao!”
“Giản Dạ, chẳng phải anh thích loại gái như tôi sao? Vợ ở nhà còn bỏ, vợ anh không từng khuyên anh à? Anh chẳng nghe, chỉ thích nghe tôi nói. Giờ có chuyện lại đổ hết cho tôi. Đồ hèn!”
…
Hai người cãi nhau kịch liệt, chưa nói được mấy câu đã lao vào đánh nhau, khiến cảnh sát phải còng tay mới chịu yên.
Bên này, sóng gió dư luận làm giá cổ phiếu lao dốc chưa kịp lắng, bên kia, tin thu hồi thuốc vừa công bố đã khiến Giản thị phải thông báo rút khỏi sàn chứng khoán, rồi nhanh chóng tuyên bố bước vào quy trình phá sản.
Tiền bồi thường cho người tiêu dùng đã dùng thuốc, khoản thâm hụt tài chính, đòi nợ từ chủ nợ… tất cả đều đốt tiền như lửa.
Nhà đất, xe cộ đứng tên Giản Dạ đều đem thế chấp mà vẫn không lấp nổi lỗ hổng.
Người từng huy hoàng một thời, giờ đúng như lời Điền Uyển Nhiên nói, trở thành kẻ trắng tay.
Nhưng Điền Uyển Nhiên cũng chẳng khá hơn. Từ đồn công an ra, cô ta lập tức chuyển tiền ra tài khoản nước ngoài, xách hộ chiếu định bay đi hưởng thụ, nhưng bị chặn ngay tại sân bay.
Hiện tại Giản Dạ và Điền Uyển Nhiên đều bị khởi tố với tội danh kinh tế và sản xuất, buôn bán thực phẩm độc hại với vai trò chủ mưu.
Nghe luật sư từng xử vụ ly hôn của tôi nói, Giản Dạ khả năng bị phạt tù 3-5 năm, còn Điền Uyển Nhiên có ý định bỏ trốn và là một trong những chủ mưu, chắc chắn phải chịu 7-8 năm.
Tôi chỉ thấy chua chát.
Cùng ngồi tù, cũng coi như “thành toàn” cho tình yêu của họ.
Bảy năm sau, khi tôi bế con trở lại trường cũ, trong tay vẫn cầm điện thoại nghe bà Trần luyên thuyên chuyện mới…
“Khởi Nam, Điền Uyển Nhiên chết rồi.”
“Chết? Sao chết?”
“Cô ta vừa ra tù đã ve vãn ông Diêm. Còn chưa kịp bám hẳn thì bị vợ ông ta phát hiện.
Cô biết đấy, nhà họ ở Myanmar thế lực rất lớn. Nghe nói cô ta bị nhốt trong hầm nước, chích điện một trận, rồi bị bán vào khu đèn đỏ. Chết thế nào thì ai mà biết.
Ve vãn cả ông Diêm — hơn sáu mươi tuổi rồi — mà lại gặp đúng tính khí của vợ ông ta… Điền Uyển Nhiên đúng là đáng đời, đi tù rồi mà còn không chịu sửa.”
Tôi nhìn theo bước chân con gái đang chạy xa, sốt ruột vội vàng đuổi theo:
“Gia Gia, chạy chậm thôi. Ở đây đông người, coi chừng ngã, cũng đừng va vào ai.”
Con bé sống ở nước ngoài từ nhỏ, nên rất tò mò với những quầy hàng ở chợ đêm. Thấy nó chạy thẳng một mạch về phía xa, tôi đành nhanh bước theo, đến trước một sạp hàng mới dừng lại.
Ngẩng đầu lên, sau nhiều năm, tôi lại thấy Giản Dạ ở quầy hàng ngoài cổng trường.
Tóc rối bù, mặt vàng xạm, thân hình đã phát tướng. Anh ngồi xổm trước sạp mua vài món đồ chơi cho trẻ con, tay ôm bát mì xào trứng ăn vội.
“Khởi Nam? Em…”
Bốn mắt chạm nhau, mắt Giản Dạ đỏ lên. Anh lúng túng nói:
“Lâu quá không gặp. Nghe nói em ra nước ngoài rồi…
Chuyện năm đó là anh sai. Vì Điền Uyển Nhiên mà chúng ta mất con, rồi ly hôn, Giản thị cũng mất.
Khi ngồi bán hàng ở đây, anh hay nhớ đến những ngày xưa của chúng ta. Bao năm nay, anh vẫn nghĩ mãi…
Ngày đó dù nghèo nhưng mình rất vui. Em nói xem, chúng ta còn có thể…”
Nước mắt anh rơi xuống. Lúc này Gia Gia chạy lại, kéo tay áo tôi:
“Mẹ ơi, con đói rồi. Bao giờ ba đến đón con?”
Giản Dạ sững người nhìn đứa trẻ:
“Em… có con rồi?”
Tôi gật đầu:
“Ừ. Tôi đã kết hôn. Đây là con gái tôi, Gia Gia.”
Lời anh nghẹn lại nơi cổ họng, chưa kịp nói thì Gia Gia đã chỉ ra sau:
“Mẹ ơi, ba đến rồi!”
Chồng tôi đứng bên xe, ôm bó hoa hồng, vẫy tay từ xa. Tôi mỉm cười, quay sang Giản Dạ:
“Không thể đâu. Cả đời này cũng không thể.
Giờ tôi rất hạnh phúc. Chồng tôi là Sa-ưu, thương nhân Nga từng bắt chuyện với tôi ở tiệc rượu năm xưa, anh gặp rồi.”
Tôi nắm tay Gia Gia bước đi.
Trước khi rời khỏi, tôi mỉm cười quay lại:
“Nếu năm đó không xảy ra chuyện, con của chúng ta chắc đã lớn hơn Gia Gia rồi.”
Tôi thấy rõ trong mắt Giản Dạ, nỗi đau và sự giằng xé càng lúc càng dữ dội.
Đó là cú trả thù cuối cùng của tôi — một cái gai vĩnh viễn không thể nhổ, mãi nhức nhối, mãi đâm sâu.
Anh có thể còn ngồi bán hàng ở chợ đêm nhiều năm nữa, ăn vô số bát mì xào trứng.
Nhưng sẽ chẳng bao giờ còn Thôi Khởi Nam của tuổi 21 ngồi cạnh nói chuyện, nhặt rau mùi ra cho anh.
Giản Dạ mãi chỉ như tấm ga giường bị ẩm mốc trong mùa mưa, nhàu nát, không thể phơi khô, không thể vắt sạch, lặng lẽ ẩm mốc, mục rữa trong một góc.
“Ba ơi, sao ba bảo mẹ cũng là em bé, con cũng là em bé?”
Sa-ưu đặt bó hoa lên nắp capo, một tay xoa đầu Gia Gia, một tay ôm tôi vào lòng, mỉm cười:
“Vì mẹ là người ba yêu nhất. Mẹ và con đều là em bé của ba.”
Tôi ôm lại anh, khẽ đáp:
“Em yêu anh.”
Sa-ưu cười, giọng pha chút trẻ con:
“Anh còn yêu em hơn.”