Chương 6 - Lời Hứa Của Thiên Tử

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô từng nói với anh đó là căn cứ bí mật của mình, nơi đó cô đã kể cho anh nghe biết bao câu chuyện thời thơ ấu giữa mình và chị gái.

Cô gây họa, chị cô luôn chắn trước mặt.

Cô bị thương, chị cô còn đau hơn cả cô.

Cô khóc, chị cô sốt ruột hơn cả cha mẹ.

Trong căn phòng ấy, cô đã kể với anh suốt một ngày về chị gái, cô từng nghĩ anh sẽ hiểu chị gái cô quan trọng đến nhường nào.

Vậy mà chính anh lại lấy tranh từ đó đi, để Thương Vãn Vãn cướp lấy vinh quang vốn thuộc về chị gái cô!

Tim Noãn Triều Nhiên như bị xé toạc ra, gió lạnh gào thét lùa vào vết rách ấy, đau đến tận xương tủy, khiến cô gần như không thể thở nổi.

“Là anh…” cô ngẩn người, cuối cùng cũng thấp giọng thốt lên, Tại sao?”

Ngón tay thô ráp của Thương Cẩn Tự vén tóc mái vương trên trán cô, giọng nói bất đắc dĩ: “Em đang sốt.”

Anh đưa thuốc hạ sốt cho cô, cùng với một ly nước ấm vừa phải:

“Uống thuốc trước đi.”

“Em hỏi anh tại sao!” Noãn Triều Nhiên cuối cùng cũng bùng nổ, đôi mắt đỏ hoe gắt gao nhìn chằm chằm anh, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Thương Cẩn Tự, giữa anh và Thương Vãn Vãn, rốt cuộc là quan hệ gì!”

“Vũ hội tối nay, hai người… tất cả em đều thấy rồi!”

Thương Cẩn Tự trông vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn thay khăn trên trán Noãn Triều Nhiên — chiếc khăn trước đã nguội lạnh, anh đổi sang cái mới vẫn còn âm ấm, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng:

“Em thấy cái gì cơ?”

Như thể chỉ cần một câu hỏi ngược, là có thể phủ nhận những gì Noãn Triều Nhiên đã thấy tận mắt.

“Có phải em sốt đến mê man, nhìn nhầm người rồi không?”

Vẻ mặt anh mờ mịt, kiên định, nghiêm túc.

Đến mức Noãn Triều Nhiên suýt nữa cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, liệu có phải thật sự cô đã nhìn nhầm?

Dù sao thì nếu Thương Vãn Vãn có thể dùng mặt nạ giống cô, cũng hoàn toàn có thể có người dùng mặt nạ giống Thương Cẩn Tự.

Nhưng rất nhanh, Noãn Triều Nhiên đã chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Bởi vì khi Thương Cẩn Tự cúi đầu, cô thấy trên cổ áo anh có một vết son môi.

Chính là màu son mà Thương Vãn Vãn đã tô.

Sự thân mật giữa họ, thậm chí còn không dừng lại ở nụ hôn…

Noãn Triều Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân lúc nãy còn lưỡng lự xem có nhận nhầm không, thật nực cười.

Dù sao thì việc Thương Cẩn Tự không yêu cô, vốn đã là sự thật không thể thay đổi.

“Có khi em nhìn nhầm thật.” Noãn Triều Nhiên cười khổ.

Thương Cẩn Tự gần như không nhận ra mà khẽ thở phào, nắm lấy cổ tay cô:

“Về bức tranh đó, anh xin lỗi.”

“Nhưng cô ấy thật sự cần.”

Thương Cẩn Tự lấy ra một tờ chi phiếu trắng từ trong túi, đưa cả bút cho cô.

“Coi như anh mua.”

Ý anh đã quá rõ ràng — muốn cô điền tùy ý.

Nhưng với Noãn Triều Nhiên, đây chỉ là một sự sỉ nhục.

Trong mắt Thương Cẩn Tự, việc Thương Vãn Vãn chiếm đoạt thân phận của chị cô, chút tiền này là đủ để bù đắp?

Chính khoảnh khắc đó, Noãn Triều Nhiên mới thật sự nhận ra một điều.

Có lẽ trong mắt Thương Cẩn Tự, cô cũng chỉ là một món hàng có thể định giá.

Khi anh cần, cô có giá trị.

Còn khi không cần nữa, chỉ một tờ chi phiếu nhạt nhẽo, anh cũng có thể tiện tay ném ra để đẩy cô đi.

Noãn Triều Nhiên khẽ cười thê lương, nhận lấy chi phiếu rồi xé toạc ra làm đôi.

Sắc mặt Thương Cẩn Tự thoáng sững lại: “Em…”

“Thương Cẩn Tự, em không thiếu tiền.” Noãn Triều Nhiên nói xong, kéo chăn trùm kín đầu, rõ ràng từ chối đối thoại.

Thương Cẩn Tự im lặng, dường như đang chờ cô nói tiếp.

Nhưng anh chờ rất lâu, người con gái vốn có thể nói không ngừng nghỉ ấy, lại hoàn toàn yên lặng.

Một tia cảm xúc khác thường thoáng qua trong mắt Thương Cẩn Tự.

Anh chau mày, mở miệng dò hỏi: “Còn cổ phần nhà họ Thương thì sao?”

Noãn Triều Nhiên vẫn không đáp lại.

Cuối cùng, Thương Cẩn Tự cũng nhận ra, thời gian gần đây, Noãn Triều Nhiên thật sự rất lạ.

Lời nói của cô… dường như ít đi.

Vì sao? Còn giận anh sao?

Ngay cả trong tình huống này, Thương Cẩn Tự vẫn không hề nhớ đến câu “ly hôn” mà Noãn Triều Nhiên từng nói.

Trong mắt anh, Noãn Triều Nhiên yêu anh đến chết đi sống lại, căn bản sẽ không nỡ rời bỏ anh.

Chỉ là tính khí nhỏ nhặt của cô, giận hơi lâu thôi.

Thương Cẩn Tự hơi bực, nhưng vẫn cố nhẫn nại dỗ dành cô:

“Vậy em muốn gì?”

Noãn Triều Nhiên vẫn không trả lời, chỉ quay lưng về phía anh, như thể đã ngủ rồi.

Thương Cẩn Tự buộc phải lui thêm một bước:

“Muốn có con? Được thôi.”

Giọng anh vẫn bình tĩnh trầm ổn, nhưng có một chút thỏa hiệp rất khó nhận ra.

“Em không phải luôn muốn có con sao?”

Vì câu nói đó, cơn phẫn nộ mà Noãn Triều Nhiên cố đè nén cuối cùng cũng bùng nổ.

Cô từng khao khát có một đứa con với Thương Cẩn Tự biết bao.

Nhưng Thương Cẩn Tự chưa từng đồng ý, thậm chí còn luôn tránh né.

Anh nói anh không thích trẻ con, cũng không phải thời điểm thích hợp để sinh con.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)