Chương 1 - Lời Hứa Của Thái Tử

1.

Mẹ ta là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, thành thân từ sớm, gả được mối tốt, nhưng cha ta mất sớm, bà cực kì đau buồn, dẫn ta rời khỏi chốn kinh thành làm người đau lòng này.

10 năm sau, ta đã đến tuổi làm mai, vì thế bà lại đưa ta trở lại kinh thành, nhờ bà ngoại sắp xếp cho ta một cửa hôn sự tốt.

Trăm triệu lần không ngờ tới, mẹ ta lại gả ra ngoài trước cả ta.

Ngày đó bà tự mình ra ngoài mua điểm tâm mà ta thích, hoàng đế cải trang vi hành vừa gặp bà đã yêu, bám chặt không buông, vung tiền như rác mua hết điểm tâm của cả con phố, thành công mua chuộc ta.

Hoàng đế ôn hòa nho nhã, khí chất bất phàm, ở phương diện “gà trống nuôi con” cũng tìm được tiếng nói chung với mẹ ta, chưa tới ba tháng, mẹ ta đã đồng ý để hắn theo đuổi.

Nhưng đến ngày bàn chuyện cưới hỏi, chúng ta mới biết hắn là đương kim Hoàng đế.

Nét mặt mẹ ta lập tức thay đổi, lấy bài vị phủ đầy bụi của cha ta từ trong góc ra, kiên nghị tỏ vẻ cả đời này đều phải thủ tiết cho người chồng đã mất.

Ta cũng lập tức buông điểm tâm trong tay ra, khóc lóc la lối om sòm, ôm chân bà kêu khóc: “Mẹ! Không có mẹ con biết sống sao đây! Không bằng người mang con đi theo đi!”

Hoàng đế sững người, cũng không hiểu vì sao hôm qua ta còn ngọt ngào gọi hắn “Tân Đăng”, hôm nay đã biến thành “Cẩu Đăng” rồi. (*)

(*) tên của Hoàng đế là Hách Liên Đăng. Tân đăng là được thăng chức, Cẩu đăng hiểu nôm na là đang chửi Hoàng đế 😂

Hắn chẳng nghĩ tới việc, mẹ ta gả tới hoàng cung, sau này sẽ vĩnh viễn bị giam cầm nơi Tử Cấm Thành sâu không thấy đáy kia.

Nhà chúng ta vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một tên nhà giàu vô sỉ bình thường, tối qua mẹ ta còn bẻ ngón tay tính xem sau khi chếc hắn sẽ để lại cho mẹ con ta bao nhiêu lượng hoàng kim, có đủ cho ta tám phần của hồi môn hay không. Thế nhưng nếu cha kế là hoàng đế, cũng không thể nhường cho ta ngôi vị của hắn luôn đúng chứ?

Thiên hạ đều biết nguyên hậu mất sớm, chỉ để lại một vị Thái tử, các hoàng tử khác có xuất chúng hơn nữa cũng lay không nổi vị trí của hắn.

Ta không muốn cả đời không gặp lại mẹ, cũng không muốn bà mãi mãi chẳng thể ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài Tử Cấm Thành, dù vàng bạc châu báu có chảy như nước vào phòng ta cũng không thèm nhượng bộ.

Dùng kì trân dị bảo dụ dỗ thất bại, Thừa tướng bèn đích thân đem lễ tới cửa, người thân bạn bè cũng hết mực khuyên nhủ, ngay cả Thái tử có tiếng kiêu ngạo cũng bị Hoàng đế xách tới, gọi mẹ ta một tiếng “dì Dung.”

Kinh thành đều truyền nhau Hoàng đế cực kì yêu mẹ ta, nhưng chỉ có ta biết, sắc mặt bà càng ngày càng kém, càng ngày càng đau buồn.

Ngày đó, bà bảo ta tới nhà chú chơi, khi ta trở lại mới biết bà đã bị Hoàng đế bắt vào cung, phong làm Quý phi.

Ta hận đến nghiến răng.

2.

Cẩu hoàng đế đại khái là chột dạ, phong ta làm Ngọc Hi công chúa để bù đắp.

Nhưng tại đại điển sắc phong, mẹ ta căn bản không cho hắn tí mặt mũi nào, một câu cũng không thèm nói, vẻ mặt khó ở, ai không biết còn tưởng trượng phu bà mới chếc lần nữa.

Ta vừa nhìn thấy mẹ liền khóc tu tu, khóc ra tiết tấu, khóc ra giai điệu, khóc thật phong cách, nhạc sư thổi kèn thổi lủng phổi cũng không thể bắt kịp tiếng khóc “cắc tùng cắc tùng” của ta.

Hoàng đế xấu hổ đến mức tay cũng không biết đặt nơi nào, đột nhiên đẩy Thái tử, “A Ngọc, ngươi xem muội muội ngươi vui muốn khóc kìa, còn không mau đi dỗ nàng!”

Vẻ mặt Thái tử không thể tin được mà nhìn cha hắn, mặt viết đầy chữ “Xin người hãy làm người đi!”

Hắn từ lúc mới đẻ cũng chưa an ủi ai bao giờ, thẳng lưng đứng cạnh ta, mày nhăn đến mức có thể kẹp chếc ruồi bọ.

Hơn nửa ngày sau, ta nghe hắn lạnh như băng nói, “Đừng khóc.”

Ta khụt khịt, “Ta khó chịu.”

Hắn: “Đừng khó chịu nữa.”

“Ta không muốn sống nữa!”

“Đừng chếc.”

Ta bị kĩ năng an ủi của Thái tử làm sững sờ.

Hai mắt ta đẫm lệ mông lung mà nhìn hắn, “Ngươi chỉ đến trình độ này thôi hả?”

Thái tử bị ta chọc giận, “Phải làm sao ngươi mới nín khóc?”

“Giếc cha ngươi đi.”

“?”

Ta lập tức sửa miệng: “Cho ta mượn cánh tay cũng được.”

Thái tử lại nhướng mày, giơ tay đưa khăn cho ta, ta nhanh như chớp nắm lấy tay áo hắn, hung hăng xì mũi.

Thái tử phát ra âm thanh bén nhọn, ta vỗ vỗ vai hắn, “Đừng buồn.”

Vừa bước ra khỏi Tử Cấm Thành, nước mắt ta lại dâng lên như sông Hoàng Hà, chảy ra tới biển mãi mãi không trở về, cố ý để văn võ bá quan và người dân toàn thành đều biết cẩu Hoàng đế bắt nạt tiểu cô nương yếu ớt như ta.

Hoàng đế tân hôn ba ngày vẫn chưa bước vào được cửa điện Quý phi, lâm triều lại thiếu chút nữa bị nước miếng bách quan dìm chếc, rốt cuộc không chịu nổi nữa, vung tay phái Thái tử tới dỗ ta.

3.

Thái tử hôm nay không mặc đồ rộng thùng thình như trước, lại mặc một bộ quần áo bó tay.

Nếu không phải sợ bị luận tội, hắn sẽ mặc một chiếc trường bào ngắn tay, bôi ớt lên tay áo luôn không chừng.

Hắn vừa tới liền đàm phán với ta, “Đường Tiểu Hi, ta hiểu cảm giác của ngươi…”

(*) phong hào của nữ chính là 玉惜 yù xī, tên của bả là tángxiǎoxī, mình chuyển ngữ thành Hi hết cho đồng nhất.

Ta ngắt lời, “Hiểu cái rắm! Cũng không phải cha ngươi gả đi, ngươi còn nhiều mẹ thế kia cơ mà, thích quá nhỉ!”

Sắc mặt Thái tử xanh mét, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Nước mắt ta lưng tròng, “Ta muốn ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ…”

Thái tử thở phào, “Phụ hoàng phong ngươi làm công chúa, ngươi có thể vào cung với mẹ đến khi xuất giá.”

Ta giận tím mặt: “Thế chẳng phải cũng bị giam trong Tử Cấm Thành à! Ta muốn tự do!”

“Vậy ngươi ở phủ Công chúa ngoài cung…”

“Ta muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy mẹ ta!”

Cuộc đối thoại lặp lại ba bốn lần, Thái tử tức đến mức hít một hơi, đứng dậy đấm đá một bộ quyền mới ngồi xuống.

Hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ta gào khóc.

Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo, ta khóc như hoa lê dính mưa.

Miệng Thái tử khô khốc, mệt đến sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn, còn ta càng khóc lại càng có tinh thần.

Cuối cùng hắn sụp đổ, hỏi ta: “Cô giàu nhất tứ hải bát hoang này, ngươi muốn gì cô cũng đều có thể cho.”

Ta thở dài, chỉ chỉ bầu trời đêm.

“Điện hạ ngươi xem, sao trên trời thì không nói chuyện.”

“?”

Ta nghẹn ngào, “Còn Tiểu Hi dưới đất thì nhớ mẹ… TT”

Thái tử im lặng, lúc ta hỏi hắn: “Điện hạ, ngươi không nhớ mẹ sao?” liền sụp đổ, hai chúng ta ôm đầu khóc thút thít.

Nhìn ánh mắt đau đớn yếu ớt của Thái tử, ta đem câu “Ngại quá, ta quên mất ngươi không còn mẹ” nuốt vào.

Khóc xong, Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng khóc nữa! Từ hôm nay trở đi, cô chính là mẹ ngươi!”

Ta sợ ngây người, Hách Liên Ngọc thế nhưng lại có giấc mộng làm mẹ, làm mẫu nghi thiên hạ ư?

4.

Đêm yên ả nọ, ta nằm thẳng cẳng trên giường, nghe Hách Liên Ngọc đọc【Đạo Đức Kinh】.

Bởi vì ta lắm miệng nói một câu “Hồi nhỏ mẹ ta mỗi ngày đều sẽ kể chuyện dỗ ta ngủ”, Hách Liên Ngọc ánh mắt sáng như sao lật ra sách cũ của hắn, mới đọc vài câu, hai mí mắt ta đã oánh nhau túi bụi.

Hách Liên Ngọc đại khái là lần đầu tiên làm mẹ nên hơi ít kinh nghiệm, đọc tới đọc lui liền kiểm tra ta: “Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái,

Ta mở to đôi mắt thuần khiết sạch sẽ mà ngơ ngác, đáp: “Cưỡi voi đi du ngoạn thế gian, nếu không sợ hãi, thiên hạ liền thái bình.”

Hách Liên Ngọc hít một hơi lạnh: “Là cô xem thường ngươi.”

Hắn lại lật vài tờ nữa, chỉ vào hàng chữ “Thiên hạ hữu đạo, khước tẩu mã dĩ phân. Thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh ư giao.” “Câu này thì sao?” (**)

[(**) 天下有道,却走马以粪。天下无道,戎马生于郊 Nếu thế giới được cai trị theo “Đạo” thì có thể đạt được hòa bình và ổn định, ngựa chiến có thể được trả về đồng ruộng cho nông dân sử dụng để làm ruộng. Cai trị thế giới không theo “Đạo”, ngay cả ngựa cái mang thai cũng được đưa ra chiến trường để sinh ra ngựa con ở ngoại ô. Điều ác lớn nhất là không biết hài lòng, lỗi lầm lớn nhất là lòng tham. Người biết khi nào nên hài lòng sẽ luôn viên mãn. Chú thích: Khước: quay về, trở về, nhung mã: ngựa chiến, tẩu mã dĩ phân: câu này có nghĩa là dùng ngựa chiến để cày ruộng, sinh ư giao: chỉ việc ngựa cái sinh con ở ngoại ô chiến trường.

Chương này trong Đạo Đức Kinh chủ yếu phản ánh tư tưởng phản chiến của Lão Tử. Thời Xuân Thu, các hoàng tử tranh giành quyền bá chủ, chiến tranh sáp nhập, cướp bóc diễn ra năm này qua năm khác, gây ra những tai họa nặng nề cho sản xuất xã hội và đời sống của nhân dân. Về vấn đề này, Lão Tử bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình, ông phân tích nguyên nhân của cuộc chiến và cho rằng những kẻ thống trị đã quá tham lam.]

Ta buồn ngủ đến mức chữ cũng nhìn không rõ, lờ mờ trả lời: “Có đường thì bị cức ngựa lấp đầy, không có đường thì đem ngựa chiến ra ngoại ô mà sinh ngựa con.”

Hách Liên Ngọc khiếp sợ đến sách trên tay rớt bụp cái còn không biết, lẩm bẩm: “Trời ơi, lẽ nào ngươi thật sự bị ngốc?”

Ta đã nhắm mắt yên bình chìm vào giấc ngủ, lại bị tiếng đập bàn của Hách Liên Ngọc đánh thức. Hắn bị ta kích thích đến mức ngồi không yên, đi tới đi lui, sau cùng lao đến lay ta dậy.

“Đừng có ngủ! Ngươi lớn từng này tuổi rồi, rốt cuộc làm thế nào yên giấc được hay vậy? Học thuộc 【Đạo Đức Kinh】 một lần trước đã, cô giảng cho ngươi!”

Hách Liên Ngọc, ngươi thật sự là mẹ ta đấy à, có giỏi thì thức đi, ai thức khuya giỏi hơn ngươi kia chứ?

Sau khi lôi kéo ta học đến nửa đêm, Hách Liên Ngọc mới nhớ ra nhiệm vụ của hắn đêm nay là dỗ ta ngủ, ngượng ngùng hỏi, “Đường Tiểu Hi, trước đây mẹ ngươi đọc sách gì ru ngươi ngủ vậy?”

Ta lập tức hào hứng, lấy ra quyển “Quả phụ thuần khiết và thư sinh tuấn tú” nhét vào tay Hách Liên Ngọc.

Cả người hắn cứng đờ, cầm cuốn sách như cầm củ khoai nóng, “Này này này… Còn ra thể thống gì!”

Ta mất kiên nhẫn: “Đọc mau! Mẹ ta thì phải đọc sách cho ta!”

Hách Liên Ngọc chỉ có thể lắp bắp đọc, nội dung bên trong làm hắn đọc đến mồ hôi ướt đẫm.

Lần này hai chúng ta đổi vị trí tấn công và phòng thủ, ta đã nhắm mắt nhưng rất có tinh thần, Hách Liên Ngọc càng đọc giọng càng nhỏ, mệt đến mức bắt đầu ngáp.

Thấy ta nhắm mắt, Hách Liên Ngọc nghĩ ta đã ngủ, đứng dậy toan rời đi. Ta đột nhiên mở to mắt: “Đọc đi, sao không đọc nữa?”

Hách Liên Ngọc hồn phi phách tán, không thể không ngồi xuống lần nữa.

Thanh âm đọc sách máy móc mà yếu ớt lại vang lên.

Sáng hôm sau, đôi mắt Hách Liên Ngọc đỏ bừng, gian nan bò dậy vào triều sớm.

Đối diện với sự nghi hoặc của thái giám chưởng ấn, Hách Liên Ngọc theo bản năng nói, “Nô gia (***)… À nhầm, tối qua cô mất ngủ nên dậy hơi muộn.”

“Có cần nô tài đi đánh thức Ngọc Hi công chúa không ạ?”

Cách một lớp cửa ta vẫn nghe được Hách Liên Ngọc gào rống: “Ngươi bị điêng à? Khó khăn lắm cô mới dỗ nàng ngủ được có biết không? Truyền lệnh xuống, ai dám đánh thức Ngọc Hi công chúa, cô tru di cửu tộc hắn!”

Ta ngáp một cái, xoay người ngủ tiếp.

5.

Hách Liên Ngọc hạ triều, ta vẫn đang đi gặp Chu công (vẫn đang ngủ), cho tới lúc một thái giám vọt vào trong điện, “Điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!”

Ta bừng tỉnh, phản xạ đầu tiên là đi tìm mẹ.

Hách Liên Ngọc đang rón rén phê tấu chương bên án thư, khoảnh khắc đối diện ánh mắt ta, ta thấy được trong mắt hắn nỗi sợ hãi.

“Răng rắc” một tiếng, Hách Liên Ngọc bẻ gãy cây bút, “Tự tiện xông vào, đem xuống ch.ém!”

Ta lập tức ngồi dậy: “Đừng mà! Mẹ ta dịu dàng lắm, gà cũng không dám giếc cơ.”

Hách Liên Ngọc hơi do dự, “Nhưng mà cô… đã xử “gà” của hắn…” (*)

(*) 鸡 vừa nghĩa là gà, vừa nghĩa là cái ấy ấy của đàn ông á =))

Ta tự hỏi nửa ngày mới phản ứng lại, gian nan nói: “Ta còn bé! Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”

Ánh mắt Hách Liên Ngọc dừng trên cuốn “Nữ đế bá đạo và kiều phu bỏ trốn” trên gối đầu ta, ta bèn mặc quần áo bò dậy, thúc giục: “Không phải Diệp tiểu thư gì gì đó tìm ngươi sao? Đừng để người ta sốt ruột.”

Suy cho cùng ta cũng tò mò, Hách Liên Ngọc bạo ngược có tiếng, kinh thành không ai không biết, sao vẫn có tiểu cô nương chủ động đến tìm nhỉ?

Một cô gái dáng người thướt tha đứng ở tiền điện, thấy Hách Liên Ngọc tự mình ra nghênh đón liền lộ ra tươi cười vui sướng, kết quả nhìn thấy ta như gà con đi theo mẹ, nụ cười lập tức đông cứng.

“Điện hạ, nàng là ai?”

“Mẹ, nàng là ai?”

Hách Liên Ngọc đáp: “Nàng là con gái Diệp thái phó Diệp Lâm Lang, là Thái tử phi phụ hoàng chọn cho cô. Lâm Lang, đây là Ngọc Hi công chúa bệ hạ thân phong, ngươi cứ coi nàng như cháu mình là được.”

Sau đó hắn đẩy nhẹ ta một phen, ta thân bất do kỷ mà đi tới trước hai bước, theo bản năng mở miệng: “Dì Diệp…”

Biểu tình trên mặt Diệp Lâm Lang biến hóa mấy lần, bị sốc bởi mối quan hệ rối rắm của chúng ta, bối rối nói: “Tiểu Hi lại cao lên rồi, khi còn bé ta còn bế con nữa đó!”

Theo ta được biết, con gái Diệp thái phó lớn hơn ta một tuổi, hồi nhỏ chúng ta từng chơi với nhau, nếu “ôm ta” là chỉ hành động ôm ta quăng ngã, vậy nàng quả thật đã từng ôm ta.

Mười năm không gặp, không ngờ ngay cả vai vế cũng thay đổi.

Hách Liên Ngọc hỏi: “Ngươi tìm cô có chuyện gì?”

Diệp Lâm Lang hoàn hồn: “Ngày mai nhà ta tổ chức tiệc ngắm hoa, mời điện hạ tới chung vui.”

Biểu tình Hách Liên Ngọc nhẹ nhàng đi trông thấy: “Cô không rảnh, ngươi dẫn Tiểu Hi đi chơi đi, trông chừng nàng, đừng để nàng ăn vặt lung tung.”

Khóe miệng Diệp Lâm Lang giật giật, tựa như muốn nói “Người coi nhà ta là cái nhà trẻ đấy à?” nhưng lại nhịn xuống.

Sau khi nàng đi, ta lâm vào trầm tư.

Ta nhớ rõ Diệp Lâm Lang là bá chủ con phố nhà ta, cánh tay so với đùi ta còn thô hơn, tính tình táo bạo, cử chỉ điên cuồng, còn cướp cá khô của ta suốt một năm.

Nếu nàng trở thành Thái tử phi, ta còn có ngày lành không?

Nghĩ đến đây, ta túm lấy tay áo Hách Liên Ngọc, run bần bật, “Nàng thành thân với ngươi xong sẽ không ngược đãi ta chứ?”

Hách Liên Ngọc sửng sốt, cũng lâm vào trầm tư.

6.

Ngày đó, quý nữ cả kinh thành dường như đều đến Diệp gia tham dự hoa yến.

Trong mắt các nàng, ta chỉ là một kẻ đáng thương nữ bằng mẫu quý, dựa vào tình cảm hồi nhỏ với Diệp Lâm Lang mới được mời tới.

Trước mặt ta là cái bàn nhỏ bày đầy cá khô các loại, các nàng ở bên kia phong hoa tuyết nguyệt, ta ở bên này ăn đến thích thú.

Mùi hương truyền tới chỗ các quý nữ bên kia, con gái Hộ bộ thượng thư Lâm Miểu đang tao nhã bình luận một gốc cây mẫu đơn: “Hoa lan này đẹp mà không tục, mùi hương thanh nhã, có một loại… Sao lại có mùi cá? Cha nhà nó, mùi gì mà thơm vậy?”

Nàng ta nuốt nước miếng, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người ta.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ về phía ta.

Ta ngơ ngác nhìn, bàn tay cầm cá khô dừng lại trong không khí, không biết nên ăn tiếp hay bỏ xuống.

Lâm Miểu giận dữ cười: “Ngọc Hi công chúa hành sự thật lỗ mãng, hoa yến là nơi trang nhã như vậy, ngươi lại ở đây ăn uống thỏa thích, có khác gì trâu nhai mẫu đơn không?”

Một vị tiểu thư Quốc công gia khác khoanh tay cười lạnh, “Đúng là nha đầu hoang dã đến từ địa phương nhỏ! Chẳng lẽ Quý phi cho rằng trèo được lên long sàng là xong, không cần dạy lại nữ nhi quy củ nữa?”

Ta ngơ ngác nhìn các nàng, răng hàm dùng chút lực, nghiền nát cá khô trong miệng.

Những người đó cho rằng ta bị dọa đến ngây người, một trong số họ cầm một chậu hoa mẫu đơn đến trước mặt ta, khẽ cười, “Ngọc Hi điện hạ, người biết đây là gì không? Chắc người cũng nhìn không ra đâu, đây là phù dung ngọc ngàn vàng khó có được…”

Lời còn chưa nói xong, ta liền như mãnh hổ một ngụm cạp đứt bông hoa kia, cô nương kia sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội vàng buông tay.

Lâm Miểu hét to: “Ngươi điên rồi sao? Đóa phù dung ngọc này hết một ngàn lượng bạc trắng của ta đó!”

Nàng ta lao tới muốn đánh ta, nhưng đã bị ta dùng cá khô chặn miệng, kinh nghiệm phong phú lúc bị Diệp Lâm Lang đánh hồi nhỏ làm ta nhanh chóng xô ngã nàng, vài giây sau, trên mặt đất đã có người nằm bẹp.

Lúc Diệp Lâm Lang trở lại, không thể tin đây chính là hoa viên tinh xảo hoa lệ nhà mình.

Nàng ta u ám hỏi, “Có chuyện gì?”

Chúng ta đều cúi đầu không dám nhìn nàng, ta yếu ớt giải thích: “Ngươi tin ta, vừa rồi có một trận gió lốc…”

Những người khác mạnh mẽ gật đầu.

Diệp Lâm Lang siết chặt nắm tay: “Hoa đâu rồi?”

Ta chống chọi, “Bị cá ăn rồi.”

“Thế cá đâu?”

“Ta ăn rồi…”

“Đường Tiểu Hi, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?”

Thấy sự việc bại lộ, ta chỉ vào Lâm Miểu đang nhếch nhác: “Đều do nàng ta sai khiến, nàng muốn ta nhai mẫu đơn!”

Lâm Miểu suýt chút nữa tức đin: “Rõ ràng ta nói là trâu nhai mẫu đơn! Ai khiến ngươi nhai?”

“Ngươi chỉ cần nói ngươi có nói ba chữ “nhai mẫu đơn” hay không thôi!”

Mắt thấy sắc mặt Diệp Lâm Lang càng ngày càng đen, từng bước tới gần ta, một khắc đó, ta lại nhớ lại nỗi sợ bị nàng ta bắt nạt.

Ta nhắm mắt lại, gân cổ hô: “Mẹ!”

“Làm sao, làm sao vậy?”

Hách Liên Ngọc tức thời xuất hiện ở hành lang.

7.

Mắt phượng híp lại, ánh mắt Hách Liên Ngọc đảo qua hoa viên hỗn độn, các quý nữ mặt xám mày tro cùng nét mặt ấm ức của ta một vòng.

Bím tóc mà Hách Liên Ngọc thắt cho ta trước khi ra ngoài đã rối tung, trên má còn dính bùn, cả người toàn là cánh hoa lộn xộn, đủ để cho huyết áp của người làm mẹ lên cao.

Sắc mặt Hách Liên Ngọc so với quỷ còn đáng sợ hơn, ta là lần đầu tiên thấy hắn tức giận, rốt cuộc đã hiểu vì sao quan viên sợ hắn còn hơn sợ hổ.

Hắn nhìn Diệp Lâm Lang, mặt mày âm u, lạnh lùng nói: “Diệp tiểu thư, Tiểu Hi nhà cô sáng nay ra cửa vẫn còn tốt, vì sao bây giờ trên người toàn là bùn đất, cổ áo còn rách một lỗ, ngươi trông trẻ như vậy à?”

Diệp Lâm Lang bị hỏi đến chột dạ, xấu hổ giải thích: “Thái tử điện hạ, hoa viên Diệp gia chúng ta mỗi tuần đều có người đến chăm sóc, nhưng cũng không thể loại bỏ hết gai hoa, bị gai cào xước một chút cũng là bình thường.”

Hách Liên Ngọc cau mày: “Vậy sao những người khác không hề hấn gì?”

Có lẽ là vì bọn họ không ngã úp mặt vào hoa như ta đi? Nếu Thái tử có thể lật người Lâm Miểu lại, sẽ thấy được mông nàng ta nở hoa.

Lâm Miểu không phục: “Điện hạ, ngài hà tất phải hưng sư vấn tội đến mức này? Ngài ở hoa viên nhà mình chưa từng bị gai cào xước sao?”

Hách Liên Ngọc càng tức giận: “Không cào trúng ngươi, ngươi đương nhiên không đau lòng rồi!”

Lâm Miểu đúng là sẽ không đau lòng, bởi vì hoa cào xước mông nàng, mông nàng mới đau.

Diệp Lâm Lang muốn giải thích vài câu, vừa há miệng đã bị Hách Liên Ngọc đánh gãy: “Diệp tiểu thư, về sau những sự kiện này hài tử nhà cô đều sẽ không tham gia, Tiểu Hi nhà cô trước kia đặc biệt vui vẻ, kết quả hiện tại không thèm nhúc nhích cũng không thèm để ý người khác, hóa ra là đang khóc!”

Nghe nói vậy, ta lập tức không dám cử động, cá khô nhỏ vừa lén lút ăn được một nửa cũng nghẹn trong cổ họng, khó chịu đến mức mắt ta ứa lệ, ta nghẹn ngào gật đầu.

“Ngươi rõ ràng là nhắm vào Tiểu Hi nhà cô! Bởi vì khi nàng còn nhỏ không muốn chơi với ngươi? Hài tử nhà cô tham gia hoa yến cũng phải chịu ấm ức? Mẹ kiếp, cô muốn bắt hết cửu tộc nhà ngươi!”

Hách Liên Ngọc càng nói càng tức, ta bèn giữ chặt hắn: “Bỏ đi, bỏ đi, điện hạ người đừng cực đoan như vậy.”

Sau khi quay về hắn vẫn tiếp tục lải nhải: “Diệp Lâm Lang thường ngày nhìn cũng đáng tin, không ngờ việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, cô làm sao có thể để người như vậy làm Thái tử phi? Về sau đừng chơi với loại người này!”

Tình mẹ bao la làm ta hít thở không thông.

Ta muốn ngươi làm mẹ ta, không cần hơn thế.

Lúc đầu chỉ là muốn tìm một lí do để tiến cung, tiện tay thực hiện ước mơ làm mẹ của Hách Liên Ngọc mà thôi, ta còn muốn xem hắn còn có thể lố bịch đến mức nào nữa.

Không nghĩ tới, hắn thế mà lúc thượng triều cũng ngồi đan áo len!