Chương 3 - Linh Hồn Của Kẻ Bị Lãng Quên

8

Vài tháng sau, một ngày nọ, Bùi Ngộ đi ngang qua một cửa hàng váy cưới.

Có lẽ chiếc váy cưới trong ô kính làm anh ngẩn người, anh dừng bước một cách khó hiểu.

Tôi tiến gần lại nhìn.

Chiếc váy cưới rất đẹp.

Tà váy đổ xuống như thác nước, tựa dải ngân hà hạ trần, mang theo vẻ mộng mơ thoát tục.

Rất giống chiếc váy mà tôi từng thử cùng anh.

Bùi Ngộ đứng yên trước ô kính, ánh mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn, đầy mong chờ và hoài niệm.

Tối hôm đó, anh nắm chặt điện thoại, ngồi bên cửa sổ khách sạn xem lại những bức ảnh cũ của chúng tôi cả đêm.

Từ thời trung học, đến đại học, rồi đến hiện tại.

Hầu như trong mọi bức ảnh chụp chung, tôi đều tập trung nhìn vào ống kính.

Còn anh, luôn chăm chú nhìn tôi.

Từng tấm ảnh cũ lướt qua trên màn hình, cuối cùng ngón tay của anh dừng lại ở tấm ảnh tốt nghiệp trung học của tôi.

Ánh mắt anh xuyên qua thời gian, chạm vào tôi năm mười tám tuổi.

Giây tiếp theo, như bị phỏng, anh vội buông điện thoại, không yên mà xoa xoa ngón áp út.

Nhưng nơi đó trống rỗng.

Chiếc nhẫn đính hôn từ lâu đã bị anh mang đi đổi lấy bức tranh.

Tôi đứng cạnh anh, lạnh lùng nhìn.

Anh đang sợ điều gì?

Sợ đối diện với cô gái mười tám tuổi từng dành mọi ánh nhìn tràn ngập tình yêu chỉ dành cho anh?

Hay sợ nhớ lại anh đã từng yêu tôi đến thế nào, sợ rằng bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm?

Nhưng giờ không quan trọng nữa.

Dù sao tôi cũng không làm gì sai.

Thứ tôi cần nhìn lại là mắt nhìn và lựa chọn của mình, chứ không phải sự chân thành hay tình yêu của tôi.

Sáng hôm sau, lần đầu tiên, khi ra ngoài, Bùi Ngộ không mang theo tro cốt của Lâm Vãn.

Anh đến cửa hàng, đặt làm một cặp nhẫn kim cương mới.

Bộ nhẫn tên là “Tái Sinh”.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi: “Đây là để chuẩn bị cho lễ cưới với phu nhân sao?”

Khóe môi Bùi Ngộ hơi nhếch lên, trong mắt là sự nhẹ nhõm và hy vọng.

“Không, là khởi đầu mới.”

9

Tối hôm đó, anh chôn tro cốt của Lâm Vãn trên một hòn đảo yên tĩnh.

Anh ngồi bên cạnh, lẩm bẩm nói chuyện với cô cả đêm.

“Anh phải đi rồi, Thư Ý vẫn đang đợi anh.”

“Anh đã làm cô ấy tổn thương một lần, không thể tiếp tục sai lầm.”

“Nhưng… anh không hối hận vì đã yêu em.”

“Kiếp này chúng ta có duyên không phận, kiếp sau, chúng ta sẽ ở bên nhau trọn vẹn hơn.”

Chôn cất xong Lâm Vãn, Bùi Ngộ vội vã đặt vé máy bay về nước.

Sau khi xuống máy bay, anh lao thẳng đến công ty.

Suốt đường đi, nét mặt anh có vẻ bình tĩnh, nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra sự căng thẳng và mong chờ không thể che giấu.

Tuy nhiên, sự mong chờ ấy tan biến hoàn toàn khi anh lục tung cả công ty mà không tìm thấy tôi.

Anh hơi mất kiên nhẫn, đẩy cửa bước vào văn phòng của Lục Tinh Nham.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tinh Nham.

Một năm không gặp, anh gầy đi nhiều, nhưng khí chất lại trở nên trầm ổn hơn trước.

Thấy Bùi Ngộ ngang nhiên xông vào, anh chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái.

“Thư Ý đâu? Cô ấy đang trốn tôi sao?” Giọng Bùi Ngộ nhẹ nhàng, pha lẫn chút mệt mỏi.

Lục Tinh Nham chăm chú nhìn anh.

Một lúc sau, anh bật cười lạnh.

“Không phải tôi đã nói từ lâu rồi sao?”

“Cô ấy chết rồi, chết trong vụ tai nạn với Lâm Vãn ngay trước mặt cậu!”

10

Bùi Ngộ sững người.

“Choang!”

Chiếc hộp nhẫn rơi khỏi tay anh, rơi xuống sàn.

Ánh nắng buổi trưa rọi lên viên kim cương lăn tròn, sáng lóa đến nhức mắt.

Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, anh ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Anh nói gì?” Anh nghiến răng, giọng nói khàn đặc như bị ép ra từ cuống họng.

Lục Tinh Nham mất hết kiên nhẫn, cúi xuống lấy từ két sắt vài tờ giấy, mạnh tay ném thẳng vào mặt Bùi Ngộ.

“Cô ấy cùng với Lâm Vãn, chết ngay trước mặt cậu.”

“Trước khi chết, cô ấy còn cố bò về phía cậu, muốn cầu cứu.”

“Cậu không nhìn thấy sao?”

Cạnh sắc của giấy cứa vào da mặt Bùi Ngộ, khiến anh nghiêng đầu, gương mặt trắng trẻo lấm tấm vài vệt máu.

Thân hình cao lớn của anh khẽ run lên, ánh mắt mờ mịt nhìn những tờ giấy từ từ rơi xuống đất.

Đó là giấy chứng tử của tôi.

“Không… không thể nào… đây không phải là cô ấy…” Anh đổ gục xuống sàn, tay bấu chặt ngực áo, hơi thở dồn dập.

Tôi cúi người xuống, nhìn chằm chằm.

Được tận mắt thấy giấy chứng tử của chính mình quả thật là một trải nghiệm kỳ lạ.

Vài dòng chữ ngắn ngủi đã khép lại trọn vẹn 27 năm cuộc đời tôi.

Ánh mắt Lục Tinh Nham tối sầm, giọng nói đầy tức giận bị nén chặt:

“Ngày cô ấy đi công tác về, cô ấy đến công ty tìm cậu, tình cờ gặp Lâm Vãn dưới tòa nhà.”

“Một chiếc xe mất kiểm soát đã đâm thẳng vào hai người họ.”

“Người em gái đã cùng tôi nương tựa nhau hai mươi năm trời, cứ thế chết ngay trước mặt cậu.”

“Khi đó, cậu đang làm gì?”

“Cậu ôm chặt kẻ thù của mình, khóc lóc cầu xin bác sĩ cứu cô ta.”

“Tôi đã một mình lo liệu hậu sự cho cô ấy, còn lo cậu chịu không nổi nên không dám nói ra.”

“Mấy ngày đó, tôi cơm không ăn được, ngủ cũng không yên, chỉ cần nhắm mắt là lại thấy Thư Ý khóc và gọi tôi, nói đau lắm.”

“Nhưng cậu đã làm gì?”

“Cậu xách theo tro cốt của kẻ thù, biến mất biệt tăm!”

“Bùi Ngộ, sao lúc đó người chết không phải là cậu chứ?”

Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Tinh Nham, trái tim thắt lại từng cơn.

Đến lúc này, điều tôi không thể buông bỏ nhất chính là anh ấy.

Từ nhỏ anh đã bị cha mẹ bỏ rơi, khó khăn lắm mới có được một gia đình để nương tựa.

Nhưng giờ đây, anh lại chỉ còn một mình.

Đôi mắt đen láy của Bùi Ngộ khẽ rung động.

Ngay giây tiếp theo, anh ho sặc sụa, một ngụm máu tươi phun ra từ khóe môi, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng.

Anh ngây người, run rẩy vươn tay chạm vào giấy chứng tử đã bị nhuốm máu.

[Tên người chết: Ôn Thư Ý]

[Giới tính: Nữ]

Hai mươi năm qua, anh đã viết tên tôi vô số lần.

Vậy mà giờ đây, ba chữ ấy như trở nên xa lạ, anh cố chấp và không tin nổi, vuốt ve từng nét chữ hết lần này đến lần khác.

Máu thấm loang ra, trên tờ giấy nở rộ một đóa hồng đỏ thẫm.

Tôi nhìn anh, người đang siết chặt giấy chứng tử của tôi, lòng trào dâng một cảm giác chua xót khó tả.

Tôi không thấy đau lòng vì anh ta.

Tôi chỉ thương hại cho bản thân mình, người đã từng nỗ lực hết mình để sống.

11

Gió lùa qua khe hẹp của cửa sổ, phát ra âm thanh rên rỉ khàn đục và u ám.

Lục Tinh Nham mất hết kiên nhẫn, tiến lên túm lấy cổ áo của Bùi Ngộ, nghiến răng nhìn anh ta:

“Cậu bây giờ thành ra cái bộ dạng này là muốn làm ai phát ớn đây?”

“Đừng bẩn thỉu như thế trước mặt tôi.”

Bùi Ngộ nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, kéo tay áo lên tùy tiện lau đi vết máu bên môi, rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Tinh Nham.

“Hài cốt của Thư Ý đâu?” Giọng anh khàn đặc, trong đôi mắt đen láy ánh lên một sự điên cuồng bệnh hoạn. “Cô ấy vẫn đang đợi tôi kết hôn. Tôi còn nợ cô ấy một đám cưới.”

“Cho tôi gặp cô ấy đi.”

“Hừ.” Lục Tinh Nham lùi lại hai bước, cười lạnh: “Đừng mơ nữa.”

Bùi Ngộ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Dừng lại một lúc lâu, anh nghẹn ngào mở miệng:

“Tinh Nham, tôi cũng là người thân của cô ấy. Xem như tôi cầu xin anh, hãy cho tôi gặp cô ấy lần cuối cùng.”

Lục Tinh Nham bật cười lạnh.

“Cậu xứng sao?”

“Hình ảnh cuối cùng mà Thư Ý nhìn thấy, là cậu ôm một người phụ nữ khác khóc lóc thảm thiết.”

“Cô ấy còn không kịp hận cậu, làm sao có thể muốn gặp cậu.”

Sắc mặt Bùi Ngộ tái nhợt như tờ giấy.

Thật ra, tôi không muốn gặp anh ta.

Nhưng tôi cũng không hận anh ta nhiều. Bao nhiêu năm cùng nhau lớn lên, không có tình yêu thì cũng còn tình thân.

Tôi chỉ tiếc nuối.

Tiếc những ngày tháng mà tôi đã đặt hết hy vọng, háo hức mong chờ để được sống tốt đẹp bên anh ta.