Chương 5 - Liệu Tôi Có Thể Làm Bạn Với Anh Không
Tiếng ve hè râm ran, kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy một tháng.
Tôi toàn tâm toàn ý lao vào ôn tập.
Thẩm Tinh Dã và Giang Chi lại đúng lúc này công khai yêu đương rầm rộ.
Có lẽ vì đã có suất đề cử làm chỗ dựa.
Chuyện tình của Giang Chi diễn ra ồn ào náo nhiệt: nhà hàng sao Michelin, quà tặng đắt tiền, bãi biển riêng.
Thẩm Tinh Dã không cần ra chợ đêm đập trứng nữa, mà Giang Chi mang đầy sự háo hức bước vào thế giới của cậu.
Đến ngày công bố điểm thi.
Dù có thể tự tra ở nhà, nhưng vẫn nhiều bạn đến trường tra điểm tập trung.
Thẩm Tinh Dã cũng đưa Giang Chi bay chuyến sớm về.
Tôi không rõ họ vất vả vậy để làm gì.
Nhưng khoảnh khắc điểm hiện ra, Giang Chi khóc.
Quá tệ.
So với điểm thi thử khi mới chuyển trường, cô ta tụt đến bảy, tám mươi điểm.
Nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Dù gì, hơn một tháng trước kỳ thi, trạng thái của cô ta thế nào mọi người đều thấy.
Thầy giáo phụ trách tra điểm chỉ lắc đầu tiếc nuối, chẳng nói nổi một câu an ủi.
Cô ta khóc dữ hơn, nước mắt rơi từng giọt.
Thẩm Tinh Dã dỗ một lúc, không ăn thua.
Cuối cùng cậu bực bội gãi đầu: “Đủ rồi, không phải đã có đề cử sao?”
À, đúng.
Nếu không có đề cử, với số điểm này, cô ta còn chẳng bén mảng được tới trường đại học đó.
Giang Chi lại càng khóc lớn hơn.
Tôi chẳng hứng thú xem tiếp, cất túi chuẩn bị rời khỏi phòng tra điểm.
Thẩm Tinh Dã bất ngờ gọi tôi:
“Hứa Vãn Kiều.”
Tôi dừng bước, ngoảnh lại.
Cậu ho khẽ, ra vẻ bình thường:
“Thời gian cuối cậu học hành chăm chỉ lắm, được bao nhiêu điểm?”
Tôi mỉm cười: “Chưa biết.”
Cậu ngạc nhiên: “Cậu chưa tra à?”
Tiếng nức nở của Giang Chi dần nhỏ lại.
Thẩm Tinh Dã đưa tay về phía tôi:
“Đưa thẻ dự thi đây, tôi tra cho.”
Tôi không động đậy.
Thầy giáo phụ trách tra điểm mỉm cười giải thích: “Điểm của bạn Vãn Kiều bị ẩn, tạm thời chưa thể tra được.”
Cái nóng oi ả mùa hè như tan biến trong khoảnh khắc.
Không gian xung quanh bỗng im lặng đến lạ.
Thẩm Tinh Dã hơi sững người.
Giang Chi cũng ngừng khóc, ngẩng phắt lên nhìn tôi.