Chương 24 - LIỆT HỎA TRÂN CHẤU
24
Cái ngày Hạ Lập Nghiệp ch.ết, Lâm Nguyệt Sương và Hạ Yến bị đưa vào đồn Cảnh Sát.
Những viên vitamin C đó là được Lâm Nguyệt Sương đổ ra tay rồi lại bỏ vào các lọ thuốc, đã lấy được dấu vân tay in trên thuốc của bà ta. Lúc Hạ Lập Nghiệp phát bệnh cũng chính tay Lâm Nguyệt Sương đút thuốc cho ông ta, tất cả chứng minh Lâm Nguyệt Sương có động cơ cố ý gi.ết người.
Dù sao đổi thuốc cứu mạng còn dẫn đến ch.ết người không phải là chuyện nhỏ.
Tội danh của bà ta như đã ván đã đóng thuyền.
Nhưng Hạ Yến lại được luật sư bào chữa cho. Hắn làm thiếu gia nhiều năm như vậy cũng tích góp được không ít nhân mạch, trong đó có một vị luật sư cực kỳ lợi hại.
Đoạn ghi âm kia chỉ có thể chứng minh hắn từng có ý đồ gi.ết người, nhưng bọn bắt c.óc năm đó đã ch.ết, Hạ Lập Nghiệp cũng đã chết, Lâm Nguyệt Sương không có khả năng nói ra lời khai bất lợi với Hạ Yến.
Chu Thời Húc cũng không nhớ vụ việc năm đó…
Lúc tôi nghe anh nói anh dọa cho Hạ Lập Nghiệp sợ tới mức bệnh tim tái phát, tôi còn tưởng anh giả bệnh, lừa được cả tôi.
Nhưng sau khi bác sĩ khám thì lại phủ định suy đoán của tôi.
“Năm đó gáy cậu ấy bị thương rất nặng, mất trí nhớ là có, và vì dùng sai thuốc làm trễ việc điều trị gần mười năm, nên ký ức thời thơ ấu của cậu ấy chỉ còn nhớ những chuyện khắc cốt ghi tâm, chẳng hạn như, mẹ cậu ấy ch.ết.”
Chu Thời Húc năm tuổi tận mắt nhìn thấy Chu Thục bị Hạ Lập Nghiệp đẩy xuống cầu thang, còn trong phòng ngủ tầng hai, Lâm Nguyệt Sương quần áo xộc xệch đi ra.
Đây là một đoạn trí nhớ ngắn ngủi của anh.
“Mẹ bị, bị bố, đẩy xuống cầu thang ngã, ngã ch.ết.”
“Anh mãi mãi, nhớ kĩ cảnh tượng ấy.”
Tôi ôm chặt Chu Thời Húc, tôi có thể cảm giác được anh run rẩy trong lòng tôi, tiện đà khóc lớn, anh chịu áp lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể khóc than cho mẹ.
Bởi vì không có nhân chứng vật chứng, cho nên trong buổi công bố người thừa kế tập đoàn Hạ thị của hội đồng quản trị, Hạ Yến lại xuất hiện.
“Tôi biết cô muốn nói gì, dù bố tôi lúc sinh thời đã tuyên bố với bên ngoài rằng đã cắt đứt quan hệ với tôi, nhưng trên pháp luật căn bản không hề tồn tại khả năng bố con ruột từ nhau, cho nên tôi vẫn là người có quyền thừa kế hợp pháp.”
“Đúng là không thể hoàn toàn cắt tuyệt quan hệ, nhưng lúc ấy, bố anh đã ký một bản hiệp nghị, trong hiệp nghị viết, ông ấy tước đoạt quyền thừa kế của anh.”
Bản hiệp nghị này là tôi ép Hạ Lập Nghiệp viết thêm, lúc làm bản hiệp nghị này, Hạ Lập Nghiệp còn tưởng sau này ông ta có thể lật đổ hiệp nghị, phân chia tài sản một lần nữa, đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp làm gì đã ch.ết.
Luật sư của Hạ Yến nhìn bản hiệp nghị, cũng lắc đầu: “Trên đó có viết, quyền thừa kế của cậu bị tước bỏ, lúc trước lại công khai trước cổ đông và hội đồng quản trị, cậu Hạ, quyền thừa kế của cậu khó mà tranh.”
Hạ Yến bất tri bất giác nhìn tôi: “Là cô, ngay từ đầu cô đã mưu hại tôi!!”
Tôi cười cười: “Giờ mới phát hiện, có phải đã muộn rồi không?”
Hạ Yến hấp hối giãy giụa, nhìn về phía ban giám đốc: “Chẳng lẽ các ông yên tâm giao cho thằng anh ngu ngốc của tôi tiếp quản toàn bộ tập đoàn à?”
“Hạ thị, là tâm huyết, của mẹ tôi.” Chu Thời Húc tuy nói lắp nhưng giọng vô cùng kiên định, “Không có ai, yêu quý nó, hơn tôi.”
Anh đi đến trước mặt Hạ Yến, ánh mắt sắc bén: “Tôi chỉ mất trí nhớ, chứ không giống cậu, vừa vô dụng, vừa rách nát!”