Chương 6 - Lệ Hoa Nương

Sau khi gã Tướng quân và Lâm Vĩ rời đi, phủ lại trở về với sự yên tĩnh đến ngột ngạt. Lục Tinh Dao khép hờ cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra vườn.

Lục Tinh Dao cho người mang hết đồ đặc vào phòng.

Mấy gia nhân nhanh chóng khiêng những chiếc rương lớn vào phòng, cúi đầu rời đi. Lục Tinh Dao ngồi xuống trước chiếc hòm y phục, đôi tay khéo léo mở nắp. 

Bên trong vẫn là những bộ váy áo quen thuộc, được xếp gọn gàng như khi nàng rời thanh lâu.

Nàng đưa tay lật lớp y phục dưới cùng. Dưới đáy hòm, những thỏi bạc mà nàng cất giấu trước đây vẫn còn nguyên vẹn. Đôi môi nàng khẽ cong lên một nụ cười nhạt.

Tiếp đó, nàng mở chiếc hòm thứ hai chứa trang sức. Ánh mắt nàng lập tức sững lại.

Ngoài những món đồ trang sức quen thuộc của mình, nàng còn thấy một số trang sức lạ – vòng ngọc, khuyên tai vàng khảm ngọc bích, và đặc biệt là một khay bạc lớn. Đặt ngay ngắn bên trên là một lá thư, dòng chữ ngoằn ngoèo như viết vội.

Lục Tinh Dao nhấc bức thư lên, đọc lướt qua.

“Lệ Hoa Nương, chút quà nhỏ để nàng mua sắm, đừng khách sáo.”

Không cần chữ ký, nàng cũng biết ngay lá thư là của ai.

“Haha…” Nàng bật cười khẽ, nhưng tiếng cười lại như lạnh đến thấu xương. “Cho thê tử của thuộc hạ bạc để mua sắm? Lại còn ghi cái tên nàng dùng khi ở thanh lâu. Nực cười thật.”

Nàng đặt thư xuống, đôi mắt trở nên sắc bén. Lâm Vĩ, vì chút hư vinh mà ngươi bán mình cho giặt, vậy để nàng giúp hắn chết trong tay chính những kẻ khốn này.

Lục Tinh Dao đóng nắp hòm lại, đôi tay đan chặt vào nhau. Nàng nhốt mình trong phòng cả ngày.

Đến chiều tối, nàng đứng dậy, lấy một túi nhỏ đựng bạc rồi rời khỏi phòng.

“Phu nhân đi đâu?” Một gia nhân lên tiếng khi thấy nàng ra ngoài.

“Ta đi mua phấn son,” nàng đáp, cố giữ vẻ mặt thản nhiên.

Quản gia nghe thấy, lập tức phái hai tên lính theo “bảo vệ”. Dường như Tướng quân đã căn dặn rất kỹ, mọi hành động của nàng đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Lục Tinh Dao cắn môi, nhưng vẫn bình tĩnh bước ra khỏi phủ.

Nàng bước vào một tiệm phấn son lớn trong Đô thành, xem xét vài món rồi vòng ra cửa sau. 

Để tránh ánh mắt của hai tên lính theo sát, nàng tìm đến một hiệu thuốc gần đó.

Cầm túi thuốc trong tay, Lục Tinh Dao khẽ cúi đầu cảm tạ, rồi vội vàng quay lại tiệm phấn son. Nàng mua thêm vài thứ lặt vặt, để hai tên lính không nghi ngờ, sau đó trở về phủ với vẻ mặt bình thản.

Khi về đến phòng, nàng khóa chặt cửa lại. Ánh mắt nàng nhìn túi thuốc trên bàn, lóe lên một tia tàn nhẫn.

Nhiều năm lăn lộn chốn thanh lâu, nàng không học được võ công nhưng lại biết được cách làm vài thứ mê dược, thúc tình dược… Có loại dùng để trợ hứng cuộc vui, cũng có loại được các cô nương trong thanh lâu truyền tai nhau để khiến khách nhân bị ảo giác…

Không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng đến rồi.