Chương 8 - Lễ Cưới Đã Hủy
Sau đó, anh rời khỏi Thượng Hải một mình.
Không ai biết anh đi đâu.
Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại bình yên.
Thương hiệu của tôi được niêm yết tại Paris, trở thành một thương hiệu quốc tế thực thụ.
Phần lớn thời gian tôi sống ở Paris.
Thỉnh thoảng, Anna lại nhắc đến Lục Quân Hựu.
Cô ấy nói… có người từng thấy anh ở Tây Tạng, đang làm tình nguyện.
Có người từng thấy anh ở Vân Nam, đang dạy học tình nguyện ở vùng núi.
Hình như anh đang dùng một kiểu sống khổ hạnh… để trừng phạt chính mình.
Tôi nghe xong, trong lòng đã không còn chút cảm xúc nào.
Chúng tôi, rốt cuộc đã bước lên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Năm năm sau, tôi về nước định cư.
Tôi mua một căn nhà có sân vườn ở Thượng Hải.
Tôi nhận nuôi một bé gái, tên là An An.
Con bé rất đáng yêu, mỗi khi cười lại hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Tôi yêu con bé lắm.
Chúng tôi sống rất hạnh phúc.
Một buổi chiều mùa đông, tôi dẫn An An ra công viên chơi.
Tuyết rơi dày đặc.
An An đang nặn người tuyết dưới nền trắng xóa.
Tôi ngồi trên ghế dài, lặng lẽ nhìn con.
Không xa, có một người đàn ông mặc đồng phục công nhân vệ sinh đang quét tuyết.
Anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt.
Nhưng động tác quét tuyết rất chậm, rất nặng nề.
Dường như chân anh ta có vấn đề — đi cà nhắc.
Quả cầu tuyết của An An lăn đến bên chân anh ta.
Con bé chạy lại nhặt.
Người đàn ông dừng tay, cúi xuống, giúp con bé nhặt quả cầu tuyết lên.
Anh ta ngẩng đầu, khẩu trang hơi tuột xuống.
Tôi nhìn thấy gương mặt anh ta.
Là Lục Quân Hựu.
Tóc anh đã bạc đi rất nhiều, trên gương mặt đầy những dấu vết phong sương.
Anh nhìn thấy tôi, sững sờ đứng tại chỗ.
Quả cầu tuyết trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.
An An ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Chú ơi, sao chú lại khóc?”
Anh không trả lời.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt chứa đựng quá nhiều, quá nhiều điều không thể nói thành lời.
Tôi đứng dậy, bước đến gần.
Tôi gọi An An: “An An, lại đây, mình về nhà thôi con.”
An An chạy đến nắm tay tôi.
“Mẹ ơi, chú kia khóc rồi.”
Tôi ngoảnh đầu lại.
Lục Quân Hựu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nước mắt chảy dài trên gò má, hòa lẫn vào những bông tuyết rơi, rơi xuống mặt đất lạnh buốt.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, đang khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi.
Tôi nắm tay An An, không quay đầu nữa.
Chúng tôi đi vào màn tuyết, càng lúc càng xa.
Tôi biết, người đàn ông đứng giữa tuyết kia… sẽ vẫn luôn nhìn theo chúng tôi.
Cho đến khi tôi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh.
Giống như năm xưa, tôi từng đứng lại, nhìn theo bóng lưng anh rời đi không chút do dự.
Chúng tôi từng đứng tại ngã rẽ của cuộc đời.
Anh chọn cái gọi là trách nhiệm.
Còn tôi… tôi chọn chính mình.
Giờ đây, tất cả đã kết thúc.
Chúng tôi tiếp tục bước về phía trước.
Tiếng cười của An An vang vọng khắp con đường tuyết phủ.
Ánh nắng thật đẹp.
Gió thổi rất nhẹ.