Chương 11 - LỄ CƯỚI CỦA VỢ
Tôi để lại câu nói đó rồi đạp ga rời đi.
Chiếc xe lao nhanh, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa giận dữ trong lòng tôi.
Bóng dáng cô ta quỳ sụp trong sự bất lực, chìm trong cơn tuyệt vọng liên tiếp.
Cô ta tin tưởng Trần Hào vô điều kiện. Ngày gã vừa trở về nước, chỉ cần một cái cớ vụng về là đã có thể khiến cô ta lập tức tha thứ.
Nhưng cái chết của con gái là lần đầu tiên khiến lòng cô ta dao động.
Bảo vệ công ty kể rằng hôm đó Thẩm Lâm đã đứng rất lâu trước cửa, rồi quay người đi đến bệnh viện.
Tôi đã dặn bảo vệ không cần báo tin về cô ta nữa.
Tôi không quan tâm.
Xe chạy thẳng về biệt thự. Tôi lấy điện thoại ra, liên tục phát đi phát lại video mà bác sĩ gửi cho tôi.
Ngày hôm đó, để hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của con gái, tôi đã dùng điện thoại của mình liên tiếp gọi cho Thẩm Lâm.
Chỉ có thể mượn điện thoại bác sĩ để ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của con.
Con gái tôi khi đó yếu ớt như sợi chỉ mỏng manh, nhưng vẫn cố an ủi tôi đừng buồn.
Con nói kiếp sau sẽ lại tìm cha.
Các y bác sĩ trong phòng bệnh đều không cầm được nước mắt.
Chỉ có người mẹ ruột của con, trái tim còn lạnh hơn băng vạn năm!
Trong video, con gái tôi môi tái nhợt, khuôn mặt ửng đỏ không tự nhiên.
Toàn thân đầy những vết mẩn đỏ, không còn chỗ nào lành lặn.
Sốt xuất huyết có tỷ lệ tử vong rất cao.
Cái nóng năm mươi độ kích hoạt đủ loại virus.
Nhiều căn bệnh đan xen trong cơ thể nhỏ bé của con, khiến con đau đớn đến mức ban đêm khi tôi đã ngủ, con chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt.
Mỗi sáng thức dậy, trên gối luôn có một vệt nước mắt lớn.
Nhưng khi đối mặt với tôi, con chỉ nở nụ cười.
Con nghĩ rằng cha con không biết.
Để con không áy náy, tôi chỉ có thể giả vờ như không hay biết gì.
Giả vờ không lo lắng.
Con rất hiểu chuyện, cũng rất rõ mẹ không thương mình.
Nên chưa bao giờ dám đòi hỏi điều gì quá đáng.
Ở trường học, con chỉ có thể nói mình sống với bố như một đứa trẻ đơn thân.
Nguyện vọng cuối cùng trước khi chết, chỉ là được nghe giọng mẹ.
Nhưng tôi – một người cha vô dụng – thậm chí không thể hoàn thành được mong ước nhỏ bé ấy của con.
Video lặp đi lặp lại ba lần, cho đến khi nước mắt tôi rơi xuống màn hình.
Tầm nhìn nhòe đi.
Video này, tôi sẽ giữ mãi mãi.
Để luôn nhắc nhở mình về sự ngu ngốc, về những lựa chọn sai lầm đã chôn vùi sinh mạng của con gái.
Tôi tắt điện thoại, bình tĩnh lại trong vài phút.
Khi mở cửa nhà, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
10
An Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện vui vẻ với mẹ tôi.
Cô ấy vốn là đối tượng liên hôn mà gia đình sắp xếp cho tôi.
Nhưng sau đó, tôi lại ở bên Thẩm Lâm, còn cô ấy vẫn độc thân cho đến giờ.
Tôi và mẹ trao nhau một ánh mắt, tôi liền hiểu rõ ý của bà.
Lần này, tôi chủ động ngồi xuống cạnh An Tuyết, trò chuyện thân thiết với cô ấy.
Chỉ đến lúc này tôi mới biết, sau khi bị tôi từ chối liên hôn, cô ấy đã ra nước ngoài du học.
Cô ấy là người có tư duy độc lập, khiêm nhường và lễ độ, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu bạn đời mà tôi từng mơ ước.
Theo lý mà nói, chúng tôi đáng lẽ có thể dễ dàng đến với nhau.
Nhưng tình yêu vốn không tuân theo bất kỳ lý lẽ nào.
Dù ngày ấy Thẩm Lâm chẳng đáp ứng nổi một nửa yêu cầu tôi đặt ra cho bạn gái, tôi vẫn bất chấp lao vào tình yêu ấy.
Đáng tiếc, giờ mới nhận ra đó là cái bẫy không đáy.
Trải qua nhiều biến cố, tôi nhanh chóng thiết lập mối quan hệ thân thiện với An Tuyết.
Sau khi cô ấy rời đi, cha mẹ tôi nhìn tôi đầy hài lòng và hy vọng.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có nỗi day dứt ngập tràn.
Lớn đến ngần này rồi mà vẫn khiến cha mẹ phải bận tâm.
...
Đêm ấy, tôi trằn trọc suy nghĩ, quyết tâm buông bỏ Thẩm Lâm để tiến về phía trước.
Những gì đã qua hãy để nó ngủ yên, con gái tôi sẽ mãi sống trong tim tôi.
Sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Thẩm Lâm và Trần Hào đã cãi nhau kịch liệt tại đó.